Vận động viên thể thao phải luyện tập siêng năng mới có thể đạt huy chương trong cuộc thi đấu. Nhà khoa học phải vùi đầu vào các thí nghiệm mới mong đưa ra những phát minh mới. Học trò muốn đỗ đạt phải dày công đèn sách, dùi mài kinh sử. Nhìn chung, thành công chỉ tới với những người nào chịu thương chịu khó lao động siêng năng, miệt mài. Richard Rolle cho rằng: “Muốn lên thiên đường, chúng ta phải vượt qua một chặng đường đầy phấn đấu, phải tập tành các nhân hậu, nguyện cầu liên lí, những tư tưởng tốt lành, những việc làm phước đức…”. Cũng vậy, Lỗ Tấn có viết: “Trên con đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng”. Chúng ta cùng xem xét điều Lỗ Tấn nói có đúng ko qua một số bài văn nghị luận hay nhất nhưng mà THPT Phạm Hồng Thái đã tổng hợp trong bài viết dưới đây!
Dàn ý Nghị luận Trên bước đường thành công ko có dấu chân của kẻ lười biếng
Dưới đây là Dàn ý Nghị luận Trên bước đường thành công ko có dấu chân của kẻ lười biếngchi tiết nhất , mời các bạn cùng tham khảo !
A. Mở bài
- Giới thiệu vấn đề cần bàn luận: Trên đường thành công không có dấu vết của người lười biếng.
- Lưu ý: Học sinh tự chọn cách viết bài mở trực tiếp hoặc gián tiếp các thuộc tính của bản thân.
B. Thân bài
Giải thích
- Ý kiến, nên thiết bị chỉ cần cù trong cuộc sống, nỗ lực học tập, lao động không ngừng nghỉ; luôn sẵn sàng tìm kiếm, mày mò những điều mới mẻ, cố gắng hơn người khác trong cuộc sống → là một đức tính tốt mà con người cũng cần rèn luyện.
Phân tích
- Cần cù chỉ giúp chúng ta tạo ra nhiều hơn của cải vật chất phục vụ đời sống cá nhân và góp phần phát triển xã hội.
- Trong cuộc sống cũng không phải ai cũng có vốn thông minh, nhanh nhẹn, biết cố gắng, chỉ thiết kế sẽ không khiến chúng ta tụt lùi về phía sau với những người khác.
- Người không luyện cho mình những tính năng cần thiết phải cải tiến sẽ nảy sinh nhiều tính chất khác nhau như: dựa vào người khác, dựa vào người khác,…
Chứng minh
- Học sinh tự lấy các chứng chỉ để minh họa cho bài làm văn của mình.
- Lưu ý: the certificate must be Authentication, near, expression and many people who know.
- Gợi ý: Hồ Chí Minh chủ tịch cần thiết lập chỉ nên người sống được ở bên ngoài và tiếp tục thành công nền tinh hoa của họ; thầy giáo Nguyễn Ngọc Kí cần thiết chỉ nên dùng chân và viết những nét chữ rất đẹp,…
- Trong cuộc sống vẫn có nhiều người chỉ thích ứng với người khác, không cố gắng lên, chỉ lao động mà chỉ tập trung vào thú vui, đam mê của bản thân,… những người này đáng bị xã hội định phê bình.
C. Kết bài
- Khái quát lại vấn đề đề nghị luận: Trên đường thành công không có dấu chân của người lười biếng, đồng thời rút ra bài học cho bản thân.
Sơ đồ tư duy nghị luận trên con đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng
Sau đây là Sơ đồ tư duy nghị luận trên con đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng dễ nhớ nhất giúp các bạn làm bài tốt hơn !
Tổng hợp một số bài văn mẫu nghị luận trên con đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng
Dưới đây là Tổng hợp một số bài văn mẫu nghị luận trên con đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng của học sinh giỏi qua các kỳ thi !
Nghị luận Trên bước đường thành công ko có dấu chân của kẻ lười biếng
Trong cuộc sống, ko có bất kỳ thứ gì tự nhiên tới với chúng ta. Niềm vui, hạnh phúc, hay thành công đều tương tự. Không người nào có thể đứng yên một chỗ hy vọng thành công tới với mình. Thành công là thành tựu của cả quá trình phấn đấu và nỗ lực ko ngừng. Giống như nhà văn Lỗ Tấn từng khẳng định: “Trên bước đường thành công ko có dấu chân của người lười biếng”
Thành công là gì? Thành công là đạt được những điều mong ước, kì vọng, hoàn thành ước mơ, khát vọng về những trị giá vật chất hoặc ý thức, là đạt được những gì mình muốn về công việc, cuộc sống. Thành công là kết quả sau quãng thời kì phấn đấu, cũng có thể là mục tiêu của mỗi người trong cuộc đời. Còn lười biếng là thói quen, tật xấu của con người trình bày thái độ sống, làm việc thiếu ý thức, trì trệ, ỷ lại, ko có tính chủ động. Người lười biếng là những người ngại suy nghĩ, ngại hành động, ko muốn học tập, ko muốn lao động, dễ dàng lùi bước trước những trắc trở, và dễ dàng từ bỏ.
Lỗ Tấn đã gửi gắm ý nghĩa vô cùng thâm thúy qua câu nói: “Trên bước đường thành công ko có dấu chân của người lười biếng”. Ông khẳng định những người lươi biếng sẽ ko bao giờ có thể thành công, tuyến đường dẫn tới thành công – những thành tựu tốt đẹp, những niềm hạnh phúc ko có dấu chân người lười biếng, phụ thuộc, ỷ lại vào người khác nhưng mà ko phấn đấu nỗ lực, ko dựa vào chính mình.
Câu nói của Lỗ Tấn trình bày một cách nhìn nhận vô cùng đúng mực về cuộc sống và sự thành công trong cuộc sống. Thực tế đã chứng minh, những tuyến đường phổ biến đã chứa đựng đầy hóc búa và trắc trở. Con đường dẫn tới thành công càng gian nan và vất vả hơn thế. Nó ko bao giờ trải đầy hoa tươi nhưng mà ẩn chứa biết bao gian nan. Không người nào có thể dễ dàng thành công nhưng mà ko phải đổ mồ hôi, công sức, thậm chí chịu đựng những hi sinh, thất bại. Trong suốt quá trình đó, con người phải chăm chỉ, miệt mài, chịu thương chịu khó và có ý chí quyết tâm cao mới thành.
Người nông dân làm ra hạt gạo phải một nắng hai sương, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, gieo mạ rồi cấy lúa, chăm sóc cây lúa tới lúc trổ bông. Thóc sẽ chẳng bao giờ tự nảy mầm thành mạ non nếu ko có bàn tay người nông dân gieo trồng, lúa cũng sẽ chẳng bao giờ nảy ra hạt thóc nếu để mặc nó lớn lên cùng đất trời. Thóc chín rồi cũng sẽ ko tự trở thành hạt gạo trắng ngần. Học trò muốn đạt danh hiệu giỏi, xuất sắc, muốn khẳng định bản thân cũng phải nỗ lực vươn lên ko ngừng, học tập tri thức, rèn luyện đạo đức mới có thể đạt được ý nguyện.
Trong lịch sử văn minh dân tộc và nhân loại, có rất nhiều tấm gương về sự siêng năng chăm chỉ được lưu danh từ thời đại này sang thời đại khác. Nhà bác học Ê – đi – sơn phải hơn 10.000 lần thất bại mới chế tạo thành công dây tóc đèn điện, mang lại ánh sáng cho nhân loại. Hay thầy Nguyễn Ngọc Ký với đôi tay tật nguyền đã phải phấn đấu nỗ lực bao nhiêu để vượt qua khó khăn, trở thành người thầy nhưng mà bao thế hệ kính phục. Họ đều là những người thành công trong cuộc sống và là những minh chứng cho sự kiên trì, siêng năng mới có thể thành công.
Nếu lười biếng, ỷ lại, sống nhưng mà ko dựa vào chính mình, ko những chúng ta ko thể thành công nhưng mà còn sớm bị vứt bỏ khỏi xã hội. Cha mẹ, thầy cô ko thể mãi mãi ở bên, làm chỗ dựa cho mỗi tư nhân suốt cuộc đời, lười biếng đồng nghĩa với ngại nghĩ, ngại làm. Người lười biếng sẽ trở thành kẻ vô trò trống, ăn bám vào người khác, vào xã hội, dần dần trở thành bần hàn và đi tới nhiều thói hư tật xấu khác.
Thành công sẽ ko bao giờ tới nếu bạn còn lười biếng, ỷ lại giống như một bài toán khó sẽ mãi mãi ko có đáp án nếu bạn ko phấn đấu tìm cách giải. Đặc trưng, ngay lúc còn ngồi trên ghế nhà trường, hãy phấn đấu học hỏi, siêng năng, chủ động đương đầu với khó khăn, thử thách để rèn luyện ý chí, khả năng. Chăm chỉ đồng thời cũng cần thông minh và say mê hết mình, tránh những thói hư tật xấu, thành công nhất mực sẽ tới.
Suy nghĩ của em về câu nói trên bước đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng
Đại văn hào Vichto Hugo đã từng nói: “Lười biếng là mẹ đẻ của thói ăn trộm và sự đói rét”. Còn nhà văn Lỗ Tấn lại cho rằng: “Trên đường thành công ko có dấu chân của người lười biếng”. Quả thực lười biếng đang trở thành một căn bệnh của xã hội hiện nay. Đặc trưng là thế hệ trẻ. Nó diễn ra lặng lẽ và từ từ xâm nhập sâu hơn vào đời sống con người trở thành một hội chứng xã hôi nghiêm trọng.
Có rất nhiều các khái niệm không giống nhau về thành công. Nhưng để trả lời được câu hỏi “Thành công là gì?” một cách thống nhất dường như là rất khó. Kể cả đối với những người là doanh nhân, học giả nổi tiếng hay nhà khoa học. Hiểu một cách đơn giản thành công là vượt qua khó khăn trở ngại đạt được điều mình mong muốn trong công việc và trong đời sống. Có người cho rằng thành công là đạt tới sự giàu có. Người khác lại nghĩ thành công là lúc tìm thấy được hạnh phúc và sự yên bình.
Lười biếng là trạng thái trái lại với siêng năng. Có thể hiểu lười biếng là sự trì trệ, lười nhác xảy ra trong bản thân con người. Người lười biếng ko muốn suy nghĩ, tư duy, thông minh hay lao động sản xuất. Thậm chí là ko muốn thực hiện các hoạt động sống của bản thân một cách bài bản. Cho nên, thói lười biếng được xem là cội rễ làm khởi sinh những thất bại trong cuộc đời con người. Trên đường thành công, ko có dấu chân của kẻ lười biếng có tức là trên tuyến đường đi tới những thành công, tới với đỉnh cao vinh quang, thắng lợi,… thì ko thể có những kẻ lười biếng đi được tới đích. Họ sẽ sớm bỏ cuộc và nhận lấy sự thất bại.
Sự lười biếng chính là thực chất của những kẻ tầm thường và thất bại. Những người lười biếng sẽ ko bao giờ biết rằng trong sự lao động mới có sự ngơi nghỉ. Nói cách khác, cái đích cuối cùng trên tuyến đường đi của những kẻ lười biếng, ko siêng năng học tập, nghiên cứu, tìm tòi, thông minh, lao động,… chính là thất bại. Kẻ lười biếng sẽ ko bao giờ đi hết tuyến đường để nhận lấy phần thưởng xứng đáng.
Người lười biếng thường thiếu tin tưởng vào bản thân. Họ ko có động cơ để phấn đấu, thường xuyên xung đột về tư tưởng và mục tiêu trong hành động. Từ đó, họ thường buông bỏ công việc, tìm tới lối sống buông thả thảnh thơi. Trên bước đường thành công, nhất mực người lười biếng sẽ bị loại trừ. Thực chất của lao động là một chuỗi các hành động đúng mực tạo ra được hiệu quả hướng tới mục tiêu. Các hoạt động của người lười biếng hồ hết ko tạo ra động lực. Nó ko đủ sức mạnh để xúc tiến công việc đi tới thành công và họ thường dễ chấp nhận một kết quả nào đó.
Ngày nay, thời đại công nghệ tăng trưởng cao, lượng tri thức khổng lồ, nếu lười biếng ta ko thể bắt kịp vận tốc tiến bộ của cuộc sống, sẽ nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, rơi vào tình trạng ngu dốt và nghèo khổ. Lười biếng là mầm móng của sai trái và tội trạng. Trước hết, muốn đạt tới thành công nào đó chúng ta phải xác định mục tiêu sống lành mạnh, tiến bộ và nhân văn. Luôn rèn luyện và tăng lên khả năng sống. Bởi chỉ có tuyến đường chân thiện mới dẫn chúng ta tới bầu trời chân lí.
Phcửa ải sống hợp lí tưởng, có hoài bão, có ước mơ lớn lao hướng tới một tương lai tươi sáng. Phcửa ải hành động mãnh liệt, kiên trì, đương đầu và thắng lợi nghịch cảnh để vươn lên. Phcửa ải có tình yêu cuộc sống mãnh liệt, mến thương con người và quyết tâm xây dựng một toàn cầu công bình, tiến bộ, văn minh. Luôn ý thức kỉ luật bản thân, rèn luyện tư cách phẩm giá tốt đẹp trở thành người mẫu mực trong xã hội. Luôn kiên trì học tập, kiên trì làm việc, sẵn sàng vấp ngã và dũng cảm đứng dậy là phương pháp của người thành công. Thành công ko phải là cuối cùng, thất phải ko có tức là chấm hết. Điều quan trọng là phải có ý thức quả cảm để bước tiếp về phía trước.
Trong cuộc sống ko có điều gì dễ làm nhưng mà mang lại thành tựu lớn. Khó khăn càng lớn thì thành công càng cao. Cho nên, phải năng động, thông minh và quyết liệt trong công việc để có thể vượt qua thất bại đạt tới thành công trong cuộc sống này. Cuộc sống luôn rất công bình với những người nào luôn biết phấn đấu. Điều bất công ta thường thấy trong xã hội hãy xem là những “tai nạn”, những “rủi ro” nhưng mà trên bước đường đời ta vấp phải. Dù có thất bại nặng nề, dù có bị phủ nhận hay quên lãng thì hãy dũng cảm đứng lên bằng tất cả nghị lực của mình, bằng sức mạnh của trí tuệ và lòng quả cảm thì nhất mực bạn sẽ gặt hái thành công.
Trình bày suy nghĩ của em về câu nói trên con đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng
Trong xã hội ngày càng văn minh, tiến bộ, để đạt được thành công vẻ vang, chúng ta phải ko ngừng nỗ lực vươn lên, phát huy hết khả năng để đạt được điều nhưng mà chúng ta muốn. Cũng như Lỗ Tấn đã từng nói: “Trên bước đường thành công ko có dấu chân của kẻ lười biếng”.
Chúng ta đều biết, cuộc sống này ko được trải bằng huê hồng hay thứ nước trong veo, tinh khiết nhưng mà nó đón rước chúng ta với những thử thách, hóc búa. Con đường đó sẽ là tuyến đường “vinh quang” đối với người nào biết vượt qua nỗ lực hết mình. Nhưng nó sẽ là “đầm lầy” với người nào dễ dàng buông xuôi, từ bỏ. Chính vì thế, trên tuyến đường dẫn tới thành công, vinh quang nhất mực ko có dấu chân của những kẻ lười biếng.
Vậy ta đã bao giờ tự hỏi mình thành công là gì và thế nào là những kẻ lười biếng? Phcửa ải chăng thành công – cái đỉnh của vinh quang nhưng mà con người đạt được trong suốt quá trình học tập, làm việc? Là lúc ta chạm tới mục tiêu đã đặt ra. Hay chỉ thuần tuý lúc ta là chính mình, lúc ta mang tới nụ cười trên môi người nào đó hay xóa đi giọt nước mắt đau buồn. Lúc đó, những sự việc đấy cũng đáng để ta gọi là thành công lắm chứ! Và những kẻ lười biếng, khác nào những kẻ từ bỏ vinh quang, từ bỏ lao động. Vì ắt hẳn ta vẫn còn nhớ câu nói: “Lao động là vinh quang”. Những kẻ lười biếng đó đồng nghĩa với những con người chỉ nghĩ tới tận hưởng nhưng mà ko chịu làm việc. Như ông bà ta hay ví von với hình ảnh những kẻ “nằm chờ sung rụng”.
Chẳng phải, trong học tập, những bạn lười biếng chỉ biết phụ thuộc vào người khác sẽ ko bao giờ đạt được kết quả cao thật sự đó sao? Và trong cuộc sống bộn bề, toan lo, thỉnh thoảng ta bắt gặp những nụ cười làm ta ấm lòng. Đó là nụ cười của cậu học trò đạt kết quả cao trong học tập sau một quá trình nỗ lực ko ngừng. Thành công lắm lúc ko được đúc kết từ cả một quá trình dài, nhưng mà nó chỉ giản đơn từ những thú vui nhỏ nhỏ trong cuộc sống. Bạn đã từng đọc được câu chuyện “Chiếc cà – vạt” chưa? Trong truyện, cậu nhỏ lên bảy tuổi vụng về làm tặng bố chiếc cà – vạt.
Đó có thể nói là chiếc cà – vạt xấu xí nhất nhưng lại là món quà đẹp nhất của đứa đàn ông dành tặng bố mình. Đọc tới đó, bạn có nghĩ cậu nhỏ đã thành công ko? Có thể bạn cho đó chẳng có gì đáng tự hào, vẻ vang nhưng cậu nhỏ đã thật sự thành công. Cậu đã thành công lúc gởi gắm cả niềm tin yêu về người bố trong chiếc cà – vạt, thành công vì mang tới nụ cười hạnh phúc từ bố. Thành công đôi lúc chỉ đơn giản vậy thôi. Tuy nhiên, thành công vẻ vang là những điều ta ko thể phủ nhận. Bạn có biết anh Lê Bá Khánh Trình đã nỗ lực hết mình để nắm trong tay giải thưởng cao quý của cuộc thi toán quốc tế. Và Bác Hồ – người đã dành trọn cuộc đời với Cách mệnh qua những năm tháng nguy hiểm ngoài chiến trường. Xã hội tăng trưởng như ngày nay là minh chứng sống động, sống động nhất cho thành công lớn lao của Bác.
Thế mới thấy, để đạt được thành công và mục tiêu nhưng mà ta đã đặt ra, mỗi con người cần phải nỗ lực học tập và làm việc hết mình. Và hơn hết, tuyến đường dẫn tới thành công càng ko rộng mở đối với những kẻ lười biếng. Nó chỉ mở rộng đối với những con người siêng năng, làm việc hết mình. Và những con người siêng năng ko những sẽ đạt được thành công nhất mực trong cuộc sống nhưng mà siêng năng còn là yếu tố tích cực, là cơ sở giúp con người ta dễ dàng học hỏi, tìm tòi những tri thức mới hữu dụng và hữu dụng. Hơn hết, siêng năng còn giúp ta rút ngắn thời kì để hoàn thành công việc một cách trọn vẹn. Thế nhưng, cuộc sống lại có những con người sống chỉ biết tận hưởng, ko lao động. Những kẻ tương tự đáng bị xã hội phê phán vì thái độ sống tiêu cực. Và họ sẽ dần bị mọi người xa lánh và ko bao giờ nhìn thấy được sự vinh quang của lao động, ko bao giờ cảm thấy hạnh phúc của thành công.
Tóm lại, tuyến đường thành công chỉ thật sự đón rước những người nào biết trân trọng, biết nỗ lực phấn đấu. Và hơn hết, là học trò, ta cần phải rèn luyện bản thân từ lúc ngồi trên ghế nhà trường bằng việc phấn đấu học hỏi, tìm tòi và bằng ý thức của mỗi tư nhân
Suy nghĩ về câu nói trên con đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng
Trong cuộc sống thành công hay thất bại chỉ cách nhau trong gang tất. Nó tùy thuộc vào tuyến đường bạn đã đi qua. Để tới được đỉnh của vinh quang bạn phải đánh đổi bằng mồ hôi , nước mắt. Không có tuyến đường nào trải đầy huê hồng cũng như ko có sự thành công nào gắn liền với sự lười biếng. Chính vì thế, Lỗ Tấn đã thốt lên rằng : “Trên bước đường thành công, ko có dấu chân của kẻ lười biếng”.
Vậy thành công là gì và thế nào là những kẻ lười biếng? Nói chung quy thành công chính là đính tới cuả những nổ lực phấn đấu trong cuộc sống. Còn lười biếng chính là những kẻ “ăn ko ngồi rồi”chỉ bik tận hưởng nhưng mà ko chịu làm việc.
Ý của câu mún nói trên chặng đường đi tới thành công vinh quang ko thể có những kẻ lưòi biếng đi được tới đích. Thành công chỉ mỉm cười với những con người siêng năng, siêng năng trong lao động và học tập, “Nhàn cư vi bất thiện”, lười biếng làm con người sinh ra tính ỷ lại, suy nghĩ những điều ko tốt, sinh ra những tư tưởng bi quan. Franklin nhận xét: “Lười biếng làm mòm rỉ trí tuệ và thân thể”.
Thật vậy trong thực tiễn những kẻ sợ hao tốn sức lao động chỉ biết phụ thuộc vào người khác ko bao giờ có được kết quả cao. Ai đã từng đọc qua câu chuyện ngụ ngôn “ve sầu và kiến” chắc hẳn ko quên hình ảnh Con ve sầu lười biếng ca hát suốt mùa hè, trong lúc đó thì kiến làm việc vần vật cả năm để dự trữ cho mùa đông. Khi những ngọn gió bấc trước hết mở màn thổi, ve sầu tới năn nỉ kiến cho chút gì đó để ăn. Kiến từ chối còn ve sầu thì đói. Đó chính là hậu quả cho những kẻ chỉ biết tận hưởng, ko chịu lao động.
Thực tế trong xã hội hiện nay ko thiếu những kẻ “ve sầu” như thế. Đáng buồn trong số đó học trò, sinh viên, những chủ sở hữu tương lai của tổ quốc lại chiếm tỉ lệ ko nhỏ. Các bạn mất đi quyết tâm nỗ lực trong học tập, chỉ biết tận hưởng lao vào những cuộc chơi vô dụng. “Nhàn cư vi bất thiện” Lười biếng có thể làm ngnười ta suy nghĩ tiêu cực ko tốt,dễ dẫn tới những hành vi xấu. Có những bạn lại ỷ mình thông minh nên ko cần phải bỏ công sức học tập trau dồi thêm tri thức. Xin cảnh báo rằng đây là một suy nghĩ hoàn toàn sai trái. Các bạn nên nhớ rằng để trở thành thiên tài chỉ có 1% là thông minh bẩm sinh, còn tới 99% là nỗ lực học tập sức lao động bỏ ra. Đừng ỷ vào sự thông minh vì thông minh thôi vẫn chưa đủ, phải trải qua quá trình rèn luyện để có kinh nghiệm và kỹ năng. Chẳng thế nhưng mà có câu “Bác học là ko ngừng học” đấy sao?
Bản thân tôi cũng đã từng là một con “ve sầu” chủ quan và ỷ lại. Chính vì lười biếng làm bài tập nên đã để mình bị lệ thuộc vào sách giải, dần dần giết mổ chết đi năng lực tư duy và vận động của bản thân. Tôi trở thành cái máy sao chép khô cằn và cứng nhắc từ lúc nào ko hay biết. Thế nhưng giữa cuộc sông bộn bề toan lo tấp nập thỉnh thoảng ta bắt gặp những con người siêng năng ngày qua ngày vẫn cống hiếng cho đời như những chú ong sớm tôi dâng mật ngọt cho đời Thành công tới với họ cũng là điều tất nhiên. Tấm gương sáng chị Hoàng Thị Kiên một ngôi sao rủi ro mắn lúc sinh ra đã khuyết tật thế nhưng niềm tin trong chị chưa bao giờ mất đi. Chị đã vươn lên ko ngừng rèn luyện trên xe lăn với ước mơ đem vinh quang về cho tổ quốc và cuối cùng chị cũng đã thành công, những giọt nước mắt xúc động nghẹn ngào ko nói hết thành lời.
Từ chính sự nổ lực của bản thân chị đã biến những điều tưởng nghe đâu ko thể thành có thể. Chị đã mang lại kỳ vọng cho những người khuyết tật khác và cả cho những người lành lẽ niềm tin rằng chỉ cần phấn đấu siêng năng là có thể đạt được kỳ tích. Cuộc sống ko hề bất công với bất kỳ người nào, đừng chỉ biết ngửng đầu than ông trời bất công nhưng mà hãy hỏi bản thân đã thật sự phấn đấu hay chưa? Mọi ngành nghề đều cần có trí tuệ và sự siêng năng, cần mẫn. Tuy nhiên chỉ nhiêu đó thôi vẫn chưa đủ. Muốn được mọi người tôn vinh, kính trọng thì thiết yếu đạo đức, cần nghĩ tới công việc của mình mang lại hạnh phúc cho mọi người
Ngày qua ngày, trái đất vẫn quay, chim vẫn hót , ong siêng năng rót từng giọt mật cho đời. Và con người cứ thế vươn lên để thành công hơn trong cuộc sống. Nếu một ngày nào đó tất cả đều ngừng lại, chìm đắm trong sự lười biếng , chì trệ thử hỏi cuộc sống sẽ ra sao? Là những học trò, sinh viên, thế hệ trẻ mang trong mình một bầu tâm huyết tngnay từ lúc ngồi trên ghết nhà trường hãy sống và lao động học tập siêng năng, luôn tìm tỏi, ko ngừng phấn đấu để chở thành những khóm hoa thơm thảo cho đời.
Nghị luận trên con đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng ngắn gọn
Thành công điều nhưng mà người nào cũng muốn trong cuộc đời nhưng có thành công có tìm tới kẻ lười biếng? trong lúc người siêng năng phải đánh đổi bằng mồ hôi, nước mắt của mình phải được báo đáp xứng đáng. Câu nói :” trên đường thành công ko có vết chân của những người lười biếng” rất hay và ý nghĩa.
Thành công được coi là thành tựu lớn lao mỗi con người, kết quả của sự chăm chỉ, nhẫn nại, trải qua những thất bại.Đường ta đi, cuộc sống ko bao giờ trải thảm đỏ, thành công đâu bỗng dưng nhưng mà có. Những kẻ lười biếng ko thể nhận đc thành công, bởi vì sự lười học tập , lao động và thích tận hưởng. Lười biếng là một thói xấu trong xã hội, gốc rễ dẫn tới các thói xấu khác.
Thành công là món quà vô giá dành tặng cho những người nào chịu thương chịu khó và siêng năng. Thành công ko phải tới một cách dễ dàng, học trò muốn đỗ tốt nghiệp vào đại học phải nỗ lực, quyết tâm trong học tập. Người nông dân muốn làm ra hạt gạo phải 1 nắng hai sương trên đồng ruộng. Một nhà bác học ko phải tự nhiên nhưng mà bỗng chốc trở thành lớn lao.Để được thành công phải trải qua quá trình thông minh, lao động trí óc.
Tôi đã đọc 1 cuốn sách về Helen Keller-người tạo ra ánh sáng và thanh âm cho những kẻ mù và điếc. Bản thân tôi và bao người khác lấy làm lạ bởi 1 người mù, câm , điếc như helen lại có thể thông năm sinh ngữ, đỗ một tấm bằng đại học tăm tiếng, soạn 10 cuốn sách và diễn thuyết nhiều nơi trên toàn cầu.Quả thật tuyến đường dẫn tới thành công của bà là chuỗi tháng ngày vô cùng vất vả.
Cuộc đời bà là thảm kịch trong cảnh tối tăm mờ mịt, sự sống trong bà như bóng ma vô hình.Nhưng nhờ trí óc thông minh từ người mẹ, nhờ 1 nghị lực ghê ghớm bà đã thắng lợi được thảm cảnh khốc liệt và để lại cho hậu thế về tấm gương dũng cảm, người hùng hy sinh, yêu đời.Việc học chữ đối với một đứa nhỏ 6 tuổi đã là khó song đối với cô nhỏ Helen ngày đấy còn khó hơn nhiều. Sau nhiều thất bại tưởng như nản lòng, cô nhỏ helen đã biết viết, đưa ra các tín hiệu trừu tượng thay bằng lời nói, cô học thơ, văn và tiếng các nước khác. Lê Nin đã từng có câu nói nổi tiếng đó là: “thắng lợi bản thân là thắng lợi lớn lao nhất”, làm thế nào để thắng lợi và vượt qua bản thân mình mới là điều khó khăn nhất trong cuộc đời của mỗi người. Thất bại là mẹ thành công và đừng nên nản lòng nếu bạn thất bại.
Sự thành công luôn giúp thay đổi con người rất nhanh chóng, từ nghèo khổ sang giàu có hay từ xấu số sang trở thành con người hạnh phúc, để có được thành tựu hãy siêng năng, chăm chỉ. Hãy biến mọi ước mơ của bạn đang ấp ủ trở thành sự thực với sự kiên trì, nỗ lực và ko ngại thất bại.
Nghị luận trên bước đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng
Trong cuộc sống, có lẽ người nào trong chúng ta cũng đều mong muốn gặt hái được nhiều thành công. Thành công, đó có thể là lúc chúng ta tự mình nỗ lực đặt chân lên đỉnh núi cao vời vợi rồi lặng ngắm cả thế giới, là phút giây giật tung dải ruy băng và vỡ òa trong chiến thắng vì biết mình là người về đích trên đường đua sớm nhất,… Đó chính là kết quả của sự rèn luyện và phấn đấu ko ngừng. Không người nào trong chúng ta đạt được thành công mà ko phải chăm chỉ, mệt mài, khổ luyện. Cũng giống như câu nói “Trên bước đường thành công ko có dấu chân của kẻ lười biếng”
Thành công là lúc bạn đạt được một mục tiêu, một điều gì đó trong cuộc sống và có lẽ thành công là ước muốn của rất nhiều người. Một con người thành công thường là người có đỉnh cao trên cuon đường công danh sự nghiệp, có địa vị nhất định. “Lười biếng” là ko chịu làm việc, ko chịu suy nghĩ, là thụ động, ko cố gắng nỗ lực phấn đấu. Còn “dấu chân” là một cách nói hình tượng để chỉ những dấu ấn của con người trên bước đường thành công, những con người đó là những con người luôn lao động miệt mài, chăm chỉ học tập, sáng tạo ko ngừng nghỉ. Và học xứng đáng được bước trên con đường đó. Nói “Trên bước đường thành công ko có dấu chân của kẻ lười biếng” tức là khẳng định hành trình đến thành công ko bao giờ có sự góp mặt của những kẻ lười biếng. Và chúng ta ko thể thành công nếu ko chăm chỉ, miệt mài làm việc và cố gắng theo đuổi mục tiêu tùng̀ mình đã đặt ra. Cánh cửa thành công chỉ chào đón những người nào nỗ lực ko ngừng nghỉ.
Có thể thấy, thành công ko phải là đích đến mà là cả một hành trình dài dằng dặc. Liệu rằng những con người biếng liệu có đủ kiên nhẫn để bước đi trên con đường đó? Hơn nữa, con đường ấy ko chỉ dài mà nó còn nhiều cạm bẫy, những hóc búa, thử thách. Những kẻ lười biếng lúc bước đi trên con đường đấy, chắc chắn sẽ vấp ngã và gặp phải những thất bại đau đớn. Đường thành công cũng ko phải là con đường mòn mà nó là con đường mới, đòi hỏi sự đột phá, sáng tạo. Những người chỉ trông chờ, ỷ lại, thụ động ko chịu suy nghĩ chắc chắn sẽ ko thể thành công được. Kẻ lười biếng thụ động, dựa dẫm, thích hưởng thụ sẽ trờ thành con ngừoi ích kỉ, vô dụng cho người thân, gia đình, và xã hội. Trái lại, nếu chúng ta chăm chỉ, chịu khó, kiên nhẫn nỗ lực ko ngừng trên con đường dài ấy, chắc chắn chúng ta sẽ gặt hái được nhiều quả ngọt, hoa thơm. Thành công cần có năng lực tốt, nhưng kể cả lúc bạn có điểm xuất phát thấp, năng lực chưa tốt chỉ cần bạn chịu khó, kiên trì bề bỉ, chắc chắn bạn sẽ đạt được điều bạn muốn. Chịu khó suy nghĩ, lao động, sáng tạo ko ngừng nghỉ sẽ giúp bạn có kinh nghiệm vững chắc, từ đó giúp bạn tự tin hơn trên con đường thành công của mình.
Câu nói “Trên bước đường thành công ko có dấu chân của kẻ lười biếng” là một ý kiến vô cùng đúng đắn và xác đáng. Chìa khóa của cánh cửa thành công chỉ nằm trong tay những con người chăm chỉ, miệt mài, coi sáng tạo là yếu tố quan trọng của cuộc sống. Thật đáng tiếc là ngày nay, ko phải người nào cũng ý thức đầy đủ được điều này. Bên cạnh những con người chăm chỉ, luôn ko ngừng học tập và làm việc thì lại có những con người ý lại, biếng lười. Căn bệnh lười biếng, chây ỳ này đã trở thành căn bệnh của biết bao người. Điều đáng buồn, trong số đó, giới trẻ lại chiếm một phần ko nhỏ. Họ suốt ngày chỉ ăn chơi, chạy đua theo những thứ giá trị ảo mà quên mất sự thể hiện giá trị thật của bản thân mình. Thật đáng chê trách cho những con người làm mất niềm tin mà xã hội đã đặt vào.
Dẫu biết rằng, chăm chỉ sẽ là chìa khóa giúp bạn mở ra cánh cửa thành công nhưng bên cạnh đó, bạn cũng phải xoành xoạch sáng tạo, có lòng quyết tâm, ý chí và nghị lực. Nếu chỉ chăm chỉ, siêng năng mà dập khuôn máy móc cũng khó có thể chạm tay đến cánh cửa thành công được. Vì vậy, chúng ta cần phải năng động, sáng tạo đặc biệt là phải sáng tạo một cách có trách nhiệm. “Không ngừng tìm tòi, sáng tạo để hoàn thiện bởi mọi đích đến đều có lối đi của riêng mình”. Đồng thời, chúng ta cũng cần phải luôn thắp lên cho mình một ngọn lửa ý chí và nghị lực để có thể giúp ta vượt qua khó khăn, biết đứng dậy sau vấp ngã. Việc rèn luyện cho mình các kĩ năng sống là vô cùng quan trọng và cần thiết. Vậy làm thế nào để chúng ta có thể chăm chỉ, siêng năng? Đầu tiên chúng ta cần có lòng tự trọng. Khi tự trọng về danh dự của bản thân, chúng ta sẽ có thể đặt ra mục tiêu, từ đó phấn đấu, cố gắng. Tự trọng và trách nhiệm là thứ động cơ để giúp chúng ta thoát khỏi căn bệnh lười biếng. Tiếp đó, việc đặt ra cho mình một kế hoạch làm việc cụ thể, cố gắng bám sát kế hoạch và hoàn thành trọn vẹn mục tiêu đã đặt ra. Như vậy, mỗi chúng ta đều có thể tự chữa khỏi căn bệnh lười biếng này cho mình được.
Tôi từng rất tâm đắc với câu nói của nhà bác học Albert Einstein: “Không phải là tôi quá thông minh, chỉ là tôi chịu bỏ nhiều thời gian hơn với rắc rối”. Chúng ta đều có thể thấy rằng, ko người nào đạt được thành công mà lại ko phải trải qua sự rèn luyện khó khăn, vất vả. Để có được một tác phẩm hội họa được cả thế giới chiêm ngưỡng thì người họa sĩ cũng phải chăm chỉ, miệt mài, cố gắng. Để có được một giọng hát hay được nhiều người mến mộ người ca sĩ cùng phải ngày đêm cần cù, rèn luyện. Tất cả đều nhờ vào sự chăm chỉ, siêng năng thì họ mới có thể thành công. Vậy nên “Trên bước đường thành công ko có dấu chân của kẻ lười biếng”, gặp bài toán khó ko suy nghĩ sao biết mình làm được hay ko. Mỗi chúng ta hãy tự rèn luyện bản thân mình, chăm chỉ, miệt mài ắt sẽ thành tài, thành giỏi.
Suy nghĩ của em về câu nói trên con đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng
Trong cuộc sống của chúng ta, mấy người nào đạt được thành công nhưng mà ko trải qua khó khăn gian nan, cũng chẳng người nào đạt được thành công nhưng mà ko phải “đổ mồ hôi, sôi nước mắt”. Sự chăm chỉ chịu thương chịu khó luôn là yếu tố chính dẫn tới thành công. Nhà văn lớn người Trung Quốc Lỗ Tấn từng nói: “Trên đường thành công ko có dấu chân của kẻ lười biếng”.
Thành công là hành động đạt tới mục tiêu bản thân đặt ra và được cả xã hội xác nhận. “Đường thành công” chỉ khoảng thời kì từ lúc mở màn thực hiện mục tiêu tới lúc đạt được mục tiêu. “Đường thành công” tuỳ ở mỗi người nhưng mà có thể dài hay ngắn. Còn “bước chân của kẻ lười biếng” chỉ sự có mặt của sự lười biếng trên “đường thành công” của mỗi người. Những con người lười biếng là những con người ko chịu lao động cho bản thân, cho xã hội. Câu nói của Lỗ Tấn khẳng định rằng muốn có được thành công, mỗi người đều phải chăm chỉ, siêng năng; những người lười biếng thì ko bao giờ hái được thành công.
Tài sản vật chất trong xã hội đều do con người tạo ra. Để có được nó, con người phải lao động: người nông dân cuốc đất, trồng cây; người người lao động vận hành máy móc; nhà khoa học thực hiện các thí nghiệm,… Mỗi người đều phải siêng năng làm việc để gặt hái được thành công, ngoài sự siêng năng, họ còn phải vượt qua gian lao, có lúc là cả sự thất bại. Sự chăm chỉ đấy ko phải tính bằng ngày, bằng giờ nhưng mà bằng năm tháng, có lúc phải trả giá bằng cả cuộc đời mình. Nhưng họ đã đạt được những thành công trong cuộc sống của mình: người nông dân làm ra hạt gạo, cây rau để nuôi sống bản thân, gia đình và xã hội; người người lao động làm ra máy móc phục vụ nhu cầu thị trường; nhà khoa học có những phát minh làm thay đổi đời sống,…
Trong số họ, còn có những người lưu danh trong sử sách. Đó là Mạc Đĩnh Chi xấu người nhưng mà tài giỏi. Nhờ siêng năng học tập, ông đã đỗ Trạng nguyên và đặc trưng, ông còn được vua nhà Nguyên phong làm “Lưỡng quốc Trạng nguyên” nhờ tài ứng đối lúc đi sứ. Nói tới nghề thuốc phải kể tới Tuệ Tĩnh. Với ước muốn “Nam dược trị nam nhân”, ông đã siêng năng học tập nghề thuốc và còn đi tìm hiểu nhiều sách thuốc. Cuối cùng, ông đã trở thành thầy thuốc nổi tiếng và thực hiện được ước muốn của mình. Với tài năng của mình, ông còn nổi tiếng ở Trung Quốc lúc chữa khỏi bệnh cho Vương phi của vua nhà Minh.
Còn những người lười biếng chỉ muốn hưởng nhưng mà ko phải làm thì chẳng mấy chốc sẽ trở thành nghèo đói. Những người tương tự thì tự lo cuộc sống của bản thân mình còn khó thì nói gì tới việc đạt tới thành công trong sự nghiệp. Một xã hội nhưng mà có nhiều những con người tương tự là một xã hội lỗi thời, chậm tăng trưởng. Nếu mỗi người ko phải là con người lười biếng nhưng mà là những con người siêng năng, chăm chỉ thì việc mỗi người đi tới thành công của mình sẽ ko phải là điều khó khăn. Một tổ quốc có những con người siêng năng đồng nghĩa đó là một tổ quốc tăng trưởng, hiện đại. Để nêu lên một bài học, một kinh nghiệm trong cuộc sống, ông cha ta thường hay mượn hình ảnh của sự vật với nghĩa bóng có liên quan tới con người để trình bày ý của mình. Một trong những bài học đấy được đúc kết trong câu tục ngữ súc tích như:
“Có công mài sắt, có ngày nên kim”
Câu tục ngữ trên nêu một công việc tưởng nghe đâu khó khăn ko thể làm nổi. Thế nhưng mà vẫn có người ko quản ngại gian lao, ko sá công phu, vẫn gắng sức làm cho kỳ được. Nghĩa đen của câu tục ngữ chỉ việc mài sắt thành kim, nhưng nếu suy ra nghĩa bóng thì đó lại là một lời khuyên, một bài học nhưng mà ông cha ta đã đúc kết từ nghìn đời truyền lại cho con cháu. Đó là lời răn dạy: Có sự chăm chỉ, nhẫn nại và quyết tâm lớn thì việc gì cũng có thể thành công cho dù việc đó rất khó khăn tưởng như ko thể hoàn thành được.
Ngoài lời dạy từ ca dao tục ngữ, trong cuộc sống của chúng ta có biết bao tấm gương tiêu biểu. Tấm gương đấy ko đâu xa lạ đó chính là Bác Hồ – người cha của dân tộc. Quốc gia ta được hoà bình tự do như ngày nay chính là một phần nhờ vào lòng kiên trì, chăm chỉ và chịu thương chịu khó của Bác. Khi còn là chàng thanh niên trẻ tuổi, Bác đã từ biệt mọi người ra đi tìm đường cứu nước, ở nơi đất khách quê người, Bác đã làm mọi việc để kiếm sống; làm phụ bếp trên tàu, làm người cào tuyết giữa mùa đông lạnh buốt ở châu Âu và phải đi ngủ với một viên gạch nung nóng… Bao nhiêu vất vả cực nhọc Bác chẳng thoái chí, Bác kiên trì đi tới rất nhiều các nước, các dân tộc trên toàn cầu để tìm hiểu tuyến đường giải phóng dân tộc của họ. Cuối cùng, sự nhẫn nại, chịu thương chịu khó của Bác đã được đền đáp xứng đáng. Người đã tìm thấy tuyến đường đi cho dân tộc thoát khỏi cảnh nô lệ lầm than: tuyến đường cách mệnh vô sản.
Một tấm gương nữa rất thân thiện với chúng ta đó là anh Nguyễn Ngọc Ký. Anh bị liệt cả hai tay nhưng mong ước tới trường luôn thôi thúc anh. Thế là anh mở màn tập viết bằng chân. Những nét chữ trước hết thật khó nhưng anh ko nản lòng, vẫn chăm chỉ chịu thương chịu khó và anh đã thành công. Hiện giờ anh trở thành một nhà giáo ưu tú, được các em học trò yêu quý, kính trọng.
Trong lao động, nhà bác học Lương Đình Của là một tấm gương hùng hồn để chứng minh “trên đường thành công ko có bước chân của kẻ lười biếng”. Để lai tạo ra một giống lúa có năng suất cao, ông phải làm việc vô cùng vất vả, vất vả. Hàng ngày, từ tờ mờ đất, ông đã ra ruộng lội bì bõm, nghiên cứu, thử nghiệm tới tối mò mới về. Qua vài vụ lúa, một giống lúa mới được tạo thành. Chính sự nhẫn nại, dai sức của ông đã đem no ấm tới cho đời.
Bản thân Lỗ Tấn, nhà văn lớn của Trung Quốc, cả cuộc đời mình, ông luôn say mê với lao động nghệ thuật. Bằng tài năng, trí tuệ và sự chăm chỉ, siêng năng, Lỗ Tấn được mọi người biết tới như lá cờ đầu của văn học Cách mệnh Trung Quốc. Thành công đấy ko dựa trên sự lười biếng nhưng mà chỉ, chăm chỉ là nền tảng của mọi thành đạt trong cuộc sống con người. Những tác phẩm văn học được ra đời là cả một quá trình lao động nghệ thuật ko biết mỏi mệt của người nghệ sĩ, họ lặng lẽ sáng tác, để lại cho đời những dấu ấn riêng ko thể xoá mờ. Tất cả chúng ta, những người phổ biến ko phải là một vĩ nhân đều có thể thành công trên tuyến đường sự nghiệp nếu như biết chăm chỉ, siêng năng.
Hiểu được ý nghĩa sâu xa lời dạy, mỗi chúng ta cần có ý thức rèn luyện ngay từ lúc còn nhỏ ta phải tập tính kiên trì, nhẫn nại. Một bài toán khó, một bài văn quá nan giải, một bài tiếng Anh quá nhiều từ… ta cũng sẽ làm xong, làm đúng nếu ta ko lười biếng nhưng mà chịu thương chịu khó học tập. Đây là một đức tính chăm chỉ của người học trò.
Những câu chuyện ngụ ngôn Há mồm chờ sung hay Ôm cây đợi thỏ chính là kết cuộc của những con người lười biếng, cuộc sống của họ chỉ như những mảnh đời vô nghĩa trôi qua trên dòng chảy cuộn xiết của cuộc đời, ko để lại một dư vang hay một tiếng nói. Nghèo đói và trộm cắp là hệ quả thế tất của kẻ lười biếng, “sống rảnh rỗi quá còn mệt hơn là làm việc”. Chính vì vậy ta hãy sống và làm việc hết mình để đạt được mục tiêu trong cuộc đời. Để đạt được những thành công thực sự, là học trò, mỗi chúng ta luôn phải phấn đấu, ko ngừng học hỏi để trở thành con ngoan, trò giỏi, có ích cho xã hội, cho tổ quốc.
Câu nói “Trên đường thành công ko có bước chân của kẻ lười biếng” của nhà văn Lỗ Tấn là một bài học, kinh nghiệm sống cho chúng ta: Chuyên cần, siêng năng, ko lười biếng thì sẽ đạt tới thành công. Đây là một đức tính ko thể thiếu được ở mỗi người chúng ta từ lúc còn nhỏ tới lúc trưởng thành để vào đời.
Nghị luận về trên con đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng nâng cao
Trong cuộc sống, xã hội của chúng ta, mọi người có thể ko có năng khiếu nhưng ko thể lười biếng. Phcửa ải vượt qua vất vả, gian lao, phải chăm chỉ siêng năng thì con người mới có thể đạt được những kết quả, thành công như mong muốn. Vì vậy, để khuyến nhủ thế hệ trẻ, nhà văn Lỗ Tấn đã từng nói: “Trên tuyến đường thành công ko có dấu chân của những kẻ lười biếng”.
Để hiểu được ý nghĩa thâm thúy của câu nói đó, trước hết, chúng ta cần hiểu thành công là gì. Thành công chính là lúc chúng ta đạt được những mục tiêu, ước mơ đã đặt sẵn trong đời sống. Thành công có thể là chúng ta học tập tốt, làm việc giỏi giang, lành nghề, rèn luyện, tu dưỡng được những đức tính, tư tưởng đúng mực, cao đẹp của con người. Thành công là điều người nào cũng mong muốn nhưng để làm được vậy, chúng ta ko được lười biếng, ỷ nại, phụ thuộc vào người khác nhưng mà ko tự mình học tập, làm việc.
Trong câu nói ngắn gọn đó, nhà văn Lỗ Tấn đã để cho ta một bài học rất thâm thúy và có ý nghĩa. Nếu chúng ta lười biếng thì sẽ chẳng bao giờ đạt được những thành công vinh quang. Để vươn tới được những ước mơ, mục tiêu của bản thân thì con người phải siêng năng và siêng năng. Những người nào thực hiện đúng lời dạy của Lỗ Tấn ko những là người biết tiết kiệm thời kì quý báu nhưng mà còn đạt kết quả cao trong quá trình học tập và rèn luyện.
Chúng ta hiểu như thế vì sao ư? Trước hết vì cái lý cái tình trong câu đều đúng. Khi ta lười biếng chỉ ỷ nại, phụ thuộc vào người khác nhưng mà ko chịu suy nghĩ học tập, lao động, tuân theo những đạo lý đúng thì chúng ta sẽ ko có tri thức, kỹ năng cần thiết, ko phân biệt được đâu là đúng, đâu là sai. Và lúc đó tuyến đường thành công sẽ rất tối tăm, có thể sẽ ko còn xuất hiện trước mắt ta nữa. Cái lý trong lời nói bất hủ của Lỗ Tấn cũng được trình bày rất rõ ràng trong cuộc sống hằng ngày. Bạn là một học trò có năng khiếu về toán nhưng mà bạn lại trở thành tự kiêu.
Trong lớp thì ko chuyên chú nghe thầy cô giáo giảng bài, lười suy nghĩ, lười phát biểu. Ở nhà thì lười tư duy, lười học bài, làm bài thì năng khiếu kia cũng sẽ bị mai một và điều thế tất sẽ xảy ra là bạn bị rỗng tri thức và sa sút nghiêm trọng. Bạn luôn nghĩ tuổi chúng mình chỉ việc học, ăn, chơi, nghỉ nhưng mà ko chịu tương trợ bố mẹ thì bạn đã rất sai. Khi bạn thử nấu cơm, quét nhà thì sẽ ko ít người nhìn vào và bảo rằng bạn vụng về, lề mề. Việc dễ nhưng mà ko chăm thì sẽ chẳng làm được. Lười biếng sẽ khiến con người học tập, làm việc tốt sẽ trở thành kẻ ngu dốt, lười biếng, ko nuôi sống được bản thân, ko tương trợ được gia đình, có ích cho xã hội.
Khi đã trưởng thành, nghĩ lại thời mê muội, lãng phí thời kì, công sức và tiền tài, chúng ta sẽ cản thấy hối hận biết bao nhiêu. Nhưng thay thế tính lười biếng bằng sự siêng năng, chăm chỉ thì bạn sẽ tăng trưởng được năng khiếu. Đức tính đó cũng sẽ bù đắp lại việc mình ko có năng khiếu, trở thành con người siêng năng và đảm đang. Rất có thể, một ngày ko xa bạn sẽ đánh tan sự lười biếng còn lẩn quất quanh ta, thành những con người tài giỏi được xã hội tôn vinh. Và dù những công việc khó khăn, chỉ bằng sự chuyên cần, chịu thương chịu khó của mình, bạn sẽ vượt qua tất cả.
Chịu khó, chuyên cần, luôn tìm hiểu, thông minh đã trở thành truyền thống của nhân dân ta từ xưa tới nay được ông cha dạy bảo, khuyên nhủ con cháu. Trong xã hội phong kiến có Mạc Đĩnh Chi là con nhà nghèo, ko có tiền đi học, ông đã chịu thương chịu khó nghe lỏm lúc thầy giáo giảng bài. Ông đã vất vả đi bắt cá để đổi lấy chữ của bè bạn rồi chăm chỉ học học, viết viết. Ban ngày ông lấy que củi viết lên đất, lấy ngón tay nhúng xuống nước để viết lên đá. Đêm đêm, ông phải bắt đom đóm bỏ vào vỏ trứng lấy ánh sáng để học. Nguyễn Hiền-cậu nhỏ chăn trâu thuê cho phú ông đã chịu thương chịu khó tìm tòi, học hỏi. Ở lớp, cậu làm hết những bài thầy giáo cho một cách chăm chỉ và tập trung. Đã có lần cậu nói với mẹ: “Cành cây trên đầu con là bút, mặt đất dưới chân con là giấy”. Vậy nhưng mà cậu nhỏ nhà nghèo đó cũng đỗ Trạng Nguyên lúc mới mười hai tuổi. Chúng ta đều biết anh học trò Châu Chí cũng là một con trong gia đình nghèo khổ, phải vào chùa để quét lá đa, lấy ánh sáng học thâu đêm rồi sau này cũng đỗ Trạng. Thành công của các vị đấy là sự siêng năng, miệt mài đấy ư. Giả thử nếu những con người đấy ko siêng năng, chịu thương chịu khó, chuyên cần thì họ đâu có thành tài, để tiếng thơm muôn thuở và tổ quốc làm sao có được những thiên tài kiệt xuất như thế.
Đã bao năm trôi qua nhưng nhân dân ta vẫn giữ gìn và phát huy được truyền thống tốt đẹp của dân tộc. Trong mưa bão của đạm bom, đã có những bạn nhỏ lặn lội tới trường học tập rất say mê, chuyên cần. Không ít những người trong họ đã trở thành những giáo sư, tiến sĩ góp phần xây dựng tổ quốc sau những năm tháng khốc liệt và bị thương. Nhiều em nhỏ tích cực tham gia kháng chiến như Kim Đồng đã mưu trí, chịu thương chịu khó đi liên lạc, gửi công văn, góp phần vào thắng lợi cuối cùng của Tổ quốc. Giờ đây, đời sống hoà bình, độc lập cũng xuất hiện những tấm gương về ý thức siêng năng, chịu thương chịu khó. Bao bạn nhỏ miền núi xa xôi phải trèo đèo, lội suối để tới lớp học. Vậy nhưng mà các bạn đấy đi học rất đều đặn, hứng thú, say mê với việc học tập. Và trong số họ vẫn xuất hiện những học trò giỏi vượt khó. Không những học tập siêng năng nhưng mà nhiều bạn còn tương trợ bố mẹ rất siêng năng, có thể kiếm tiền thêm cho gia đình.
Cuộc sống quanh ta còn có các anh chị học tập rất giỏi đã đỗ vào trường chuyên, đỗ vào đại học hay còn có người đi học lấy bằng tiến sĩ, giáo sư. Không những ở tổ quốc Việt Nam nghìn năm văn hiến này nhưng mà cả ở nước ngoài cũng có những gương mặt tiêu biểu cho sự miệt mài, vượt khó. Một trong số họ là nhà vật lý nổi tiếng toàn cầu Ê-đi-sơn. Ông là một nhà khoa học nhưng vô cùng giản dị và siêng năng. Ông đã chăm chỉ, chịu thương chịu khó cầm búa để làm việc vất vả trong nhiều ngày. Và thành công của ông là đã chế tạo ra chiếc xe điện trước hết trên toàn cầu và chất làm dây tóc đèn điện điện. Nhà thiên văn học Cô-péc-ních đã miệt mài nghiên cứu và ông đã biết được rằng Trái Đất là một trong những hành tinh quay xung quanh Mặt Trời chứ ko phải Mặt Trời chuyển động quanh Trái đất của chúng ta. Các bạn biết Ga-li-lê chứ: Bằng sự tò mò, siêng năng chịu thương chịu khó của mình ông đã phát xuất hiện ko khí có sức cản.
Sự siêng năng ko những góp phần quan trọng trong học tập, lao động hiện giờ nhưng mà còn tác động tới công việc, tương lai sau này nên người nào trong chúng ta cũng phải trang bị đầy đủ mọi thứ và siêng năng, chuyên cần là những yếu tố trước hết.
Nghị luận về câu nói trên con đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng
Trong xã hội ngày càng tiến bộ, tăng trưởng, việc ko ngừng nỗ lực vươn lên để đạt được mục tiêu đã đặt ra chiếm một phần rất lớn đối với thành công. Giống như nhà văn nổi tiếng Trung Hoa Lỗ Tấn đã nói: “Trên tuyến đường đi tới thành công ko có dấu chân của những kẻ lười biếng”.
Thành công là đạt được một mục tiêu cao quý, là cái đích cuối cùng của mỗi người trong cuộc đời. Thành công cũng có thể thuần tuý là đạt được một mong ước, khát vọng nhỏ nhỏ nào đó. Một cậu học trò mong ước thi đậu vào một trường đại học tăm tiếng, cậu siêng năng học tập và đạt được mục tiêu. Đó là thành công của cậu ta. Một cô nhỏ mong ước tặng cho mẹ một món quà sinh nhật ý nghĩa, cô dành dụm tiền hằng ngày và đạt được mong ước của mình. Không thể phủ nhận rằng đó cũng là thành công đối với cô. “Con đường thành công” là tuyến đường của đỉnh cao vinh quang thắng lợi nhưng cũng có thể là đạt được mục tiêu nhỏ nhỏ nào đó.
Trái ngược với “thành công” là lười biếng. Lười biếng là một ĩhói quen xấu, là trây ì, ko làm gì cả nhưng mà chỉ phụ thuộc vào người khác. Lười biếng là chọn lựa ngơi nghỉ lúc phải làm việc. Lười biếng là chọn lựa việc chỉ ngồi ước mơ lúc thực tiễn phải hành động để thực hiện ước mơ đó. Một chàng thanh niên luôn nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ lập một công ti lớn. Nhung việc đó sẽ là của quá khứ nếu anh ta ko bắt tay vào làm việc. Vậy sẽ “ko có dấu chân của kẻ lười biếng” trên tuyến đường đi tới thành công; ko có người nào thành công nhưng mà ko do phấn đấu nỗ lực.
Nói tóm lại: Những kẻ lười biếng ko bao giờ chạm tay được tới vinh quang của thành công. Không có thành công nào tới với ta một cách dễ dàng. Thành công luôn phải trả giá bằng sự lao động ko ngừng nghỉ, mồ hôi và công sức đổ ra. Thành công ko phải là tuyến đường dành cho những kẻ lười biếng. Chỉ những người xoành xoạch nỗ lực phấn đấu mới có thể bước trên tuyến đường vinh quang này.
Vậy, vì sao tuyến đường thành công ko có dấu chân của những kẻ lười biếng? Chỉ đơn giản là dọ cuộc sống ko phải là tuyến đường trải bằng huê hồng nhưng mà đầy những hóc búa, cuộc sống ko phải là con sông êm đềm nhưng mà cuồn cuộn dữ dội. Tưởng nghe đâu lí do đó không phù hợp tới thành công nhưng thực chất chúng lại gắn bó mật thiết với nhau. Con đường cuộc sống chính là tuyến đường thành công, đó là vinh quang đối với những người nào phấn đấu hết mình để vượt qua nó nhưng lại chính là vũng lầy chôn vùi những người nào dễ từ bỏ, buông xuôi. Việc nhỏ nhưng mà ko làm thì ko bao giờ thành, có ước mơ nhưng mà ko thực hiện thì chỉ là viển vông. Sự siêng năng là một chiếc chìa khoá quan trọng giúp ta mở cánh cửa thành công.
Thật đúng tương tự, chỉ những người luôn miệt mài lao động, nghiên cứu, thông minh, nỗ lực ko ngừng để vươn lên mới có thể đạt thành công. Những người nổi tiếng nhưng mà chúng ta được biết tới hôm nay cũng phải trải qua quá trình làm việc ko mỏi mệt. Thomas Edison – nhà phát minh tài hoa người Mĩ đã phải phấn đấu rất nhiều mới có thể trở thành nổi tiếng và giàu có. Ông sinh ra trong một gia đình đông con và lại có sức khỏe ko tốt nhưng trái lại, ông ko ngừng tìm tòi nghiên cứu về toàn cầu. Đó là lúc còn nhỏ, tới lúc trưởng thành, ông cũng đã rất phấn đấu. Đặc trưng, để tìm ra dây tóc đèn điện như ngày nay, ông đã phải thực hiện hơn 1000 thí nghiệm. Cuối cùng, đèn điện đã trở thành phát minh được vận dụng rộng rãi nhất và lớn lao nhất của ông. Không chỉ có Edison, minh chứng thân thiện hơn đối với chúng ta chính là Bác Hồ. Cả cuộc đời Bác là quá trình nỗ lực ko ngừng nghỉ. Bác đã dành trọn đời mình cho cách mệnh. Dù trải qua bao tháng năm nguy hiểm, vất vả, cực khổ nhưng cuối cùng, Bác đã đạt được mong ước của mình – một nước Việt Nam độc lập và tăng trưởng như ngày hôm nay.
Xung quanh ta cũng ko thiếu những tấm gương về lòng quyết tâm, sự kiên trì, phấn đấu vượt khó vươn lên. Một tấm gương rất thân thuộc thôi, đó là chuyện về chị học trò Đào Thu Hương dù bị khiếm thị nhưng vẫn học giỏi. Từ nhỏ, thị lực của chị cũng đã rất kém nhưng chị vẫn phấn đấu học tập và trở thành một học trò giỏi toàn diện. Tới năm học Tiểu học, chị được tư vấn đi phẫu thuật mắt nhưng kết quả cuộc phẫu thuật ko như mong muốn nên mắt chị đã lịm hẳn. May mắn thay, lúc học Trung học cơ sở, chị được thầy giáo Văn Như Cương nhận thẳng vào trường do kết quả học quá xuất sắc. Chị được nhiều tổ chức, tư nhân trao học bổng, tặng bằng khen. Chị luôn phấn đấu vượt lên số phận và gặt hái nhiều thành tựu cao.
Học trò chúng ta càng phải nỗ lực để đạt được thành công. Rất dễ thấy, trong lớp học của ta, những học trò lười nhác, ỷ lại ko bao giờ có dịp đạt thành công. Lười nhác thì ko thể tự rèn mình vào phạm vi kỉ luật, càng ko thể học tốt. Trái lại, những học trò siêng năng xoành xoạch có dịp gặt hái thành công. Chăm chỉ thì họ có thể tự giác luyện cho mình ý thức kỉ luật, siêng năng thì họ sẽ nắm chắc tri thức. Họ xứng đáng được bước trên tuyến đường của vinh quang vì đã rất kiên trì nỗ lực.
Câu nói đã khẳng định vai trò quan trọng của sự nỗ lực đối với việc gặt hái thành công. Sự nỗ lực là rất cần thiết, nếu bạn có chiến lược, có ý tưởng nhưng mà ko phấn đấu thực hiện nó thì tất cả chỉ là con số 0. Là học trò, chúng ta cần ko ngừng học tập cũng như tu dưỡng đạo đức để đạt được thành công trong cuộc sống,
Suy nghĩ về câu nói trên con đường thành công
Thành quả ko phải tình cờ nhưng mà có được cũng như học trò muốn đỗ đạt cần phải dùi mài kinh sử hàng ngày, muốn thành công ko thể ngồi đợi thành tựu nhưng mà phải phấn đấu, nỗ lực tối đa để hiện thực hóa ước mơ, say mê của chính bạn. Cũng tương tự nhà văn Lỗ Tấn đã có câu nói: “Trên đường thành công ko có vết chân của người lười biếng”.
Thành công có thể xem là những điều mong ước, kì vọng, đó là kết quả sau quãng thời kì phấn đấu, đó cũng có thể là mục tiêu của mỗi người trong cuộc đời. Để đạt được thành công, bạn phải bỏ thời kì và công sức ra lao động. Thomas Alva Edison bỏ ra mỗi ngày hai mươi giờ để làm việc, nên ông đã có hơn hai nghìn năm trăm bằng phát minh. Newton nhà khoa học lỗi lạc của nhân loại hiếm lúc đi ngủ trước hai giờ khuya, ngày quên ăn, đêm quên ngủ để đưa ra những phát minh, định luật nổi tiếng tới ngày nay.
Ông bà nhà khoa học nổi tiếng Curie đã từng phải nấu hàng tấn quặng thô tinh chiết ra chất radium trong thời kì gần 4 năm. Đó là nhiều dẫn chứng thành công bởi những nỗ lực, phấn đấu vất vả làm việc vất vả, người lười biếng cứng cáp ko thể thành công.
Cha ông ta cũng có câu: “Có làm thì mới có ăn, ko dưng người nào dễ đem phần tới cho”. Không làm thì ko có ăn, ko người nào cho ko cái gì nhưng mà ko kèm theo điều kiện, nếu ta lười biếng, lơi là cứng cáp sẽ gặp nhiều thất bại. Trong xã hội vẫn còn những kẻ lười biếng hay sợ mỏi mệt, sợ làm việc vất vả, những kẻ tương tự thật đáng lên án. Một anh viên chức lười biếng, sợ công việc, nên đi làm muộn, về sớm, trốn tránh công việc đã thế còn được mộng tăng lương, đó là sự phi lý trong cuộc sống lúc con người yêu cầu những điều phi thực tiễn.
Người lười biếng ko thể có được thành công. Một anh sinh viên ko thích chuyện học hành,đi học muộn, trốn học, mãi chơi bời, tiệc tùng thâu đêm…tới cuối năm nếu thi cử nghiêm túc tỉ lệ đậu kì thi anh ta sẽ rất thấp, nếu may mắn vượt qua cuộc đời cũng chẳng đi tới đâu nếu mang trong mình sự lười nhát, thích tận hưởng nhiều hơn là làm việc. Những dẫn chứng trên phần nào ta hiểu được nếu còn sự lười biếng, thích tận hưởng ta sẽ khó có kết quả như ý.
Nếu muốn thành công tất nhiên phải miệt mài,phấn đấu hàng ngày mới có thành tựu. Còn những kẻ ko phấn đấu lúc thất bại cũng đừng nên buồn bởi bạn đã chưa phấn đấu hết sức mình.
Video Nghị luận trên con đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng
.
Đánh Giá Trên con đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng
10
100
Top 10 Bài văn nghị luận về câu nói Trên con đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng (lớp 12) hay nhất !
User Rating: 5 ( 1 votes)