Chiếc lược ngà là một trong những tác phẩm rực rỡ nhất của Nguyễn Quan San. Tác phẩm này xoay quanh câu chuyện xúc động về tình cha con của ông Sáu trong hoàn cảnh chiến tranh tàn khốc.Để nắm được nội dung chính của truyện ngắn này, THPT Phạm Hồng Thái khuyên bạn nên tham khảo bài văn mẫu. Nhập vai em nhỏ kể lại truyện ngắn Chiếc lược ngà đây. Chúc may mắn với nghiên cứu của bạn!Ngoài ra, để làm phong phú thêm vốn kiến thức của mình, các em có thể tham khảo thêm các bài văn mẫu Phân tích nhân vật ông Sáu trong truyện ngắn “Chiếc lược ngà”.
1. Sơ đồ tóm tắt đề xuất
2. Tổng quan cụ thể
Một. mở đầu:
-Giới thiệu về tác giả và tác phẩm của ông
b. Đăng văn bản:
-Giới thiệu tình huống:
+ Bố tôi phải ra trận nên tôi ko biết mặt bố ngay từ lúc còn nhỏ.
+ Được mẹ nuôi nấng, chỉ nhìn tranh và tưởng tượng về người cha
-Khi người bố về nghỉ hè:
+ Tôi rất mong và mong bố, nhưng ko giống như ba trong ảnh, lúc nhìn thấy một người đàn ông với vết thương dài, tôi đã đẩy anh ra.
+ Tôi tuyệt đối từ chối gọi bố và luôn đối xử lạnh nhạt với ông
+ Bố đối xử rất tốt và mến thương tôi ngay cả lúc tôi ko trông thấy bố
-Khi nào bố phải đi sau lúc kỳ nghỉ kết thúc
+ Tôi ném trứng cá muối vào mặt bố, bị ông mắng và về nhà khóc với bà nội.
+ Bà tôi giảng giải về những vết sẹo của bố tôi
+ Cảm thấy ăn năn và thương cha
+ Nỗi nhớ, đừng buông tay bố.
-Tôi nghe tin về cái chết của anh đó
+ Xúc cảm: Mất tứ chi, rất khó khăn.Nhớ cha
+ Đó là chiếc lược ngà nâng niu di vật của ông cha ta.
C. xong xuôi:
-Nhận xét về trị giá nội dung và nghệ thuật của tác phẩm Chiếc lược ngà.
3. Bài văn mẫu
chủ đề: Nó nhập vai Nhỏ Thu và chuyển tải truyện ngắn Chiếc lược ngà dưới dạng một bài văn ngắn.
Gợi ý bài tập về nhà:
3.1. Bài văn mẫu số 1
Tôi là cây sinh ra và lớn lên ở vùng sông nước Nam Bộ. Trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước tàn khốc, toàn miền Nam đã sống và đấu tranh rất quả cảm. Tôi làm nghề chuyển phát nhanh và vận tải viên chức tới nhà họp an toàn. Trong ngày giao liên, tôi tình cờ gặp lại sức đồng chí của bố tôi là chú Ba. Trước lúc hỏi thông tin của bố tôi, tôi đã thu được một chiếc lược ngà do bố tôi làm bằng tay. Nhìn chiếc lược, em tràn đầy tình cảm với người cha ngày đêm mến yêu. Tôi chợt nhớ tới hình ảnh lúc tôi gặp lại cha mình cách đây nhiều năm.
Như bao đứa trẻ thời chiến thời đó, chúng tôi lớn lên cùng mẹ. Nam hiện đang trực tiếp tham gia đấu tranh và phản công quân Mỹ xâm lược. Khi tôi còn một tuổi, cha tôi ra trận theo lệnh của tổ quốc. Hầu như ko có hình ảnh hay nỗi nhớ về cha.
Nhưng mẹ tôi vẫn ngày đêm kể cho tôi nghe về bà và về người cha nhưng mà nhiều người xung quanh tự hào. Cha tôi là một người hùng, một chiến sĩ tiền tuyến và dũng cảm. Trong trái tim non nớt của tôi, tôi đã vẽ nên hình ảnh người cha rất đẹp, khuôn mặt hiền từ và luôn nở nụ cười ấm áp.
Một ngày nọ, lúc tôi đang chơi, tôi bỗng nghe thấy một giọng nói lớn.
–Sưu tầm! Đứa trẻ!
Khi tôi nhìn lại, người đàn ông đã tiến một bước dài về phía tôi. Một người đàn ông với vết sẹo dài trên má khiến tôi sợ hãi và chạy vào nhà. Mẹ tôi chạy tới và nói người đàn ông đó là bố tôi.
Tôi ko nghĩ rằng một người đàn ông đẹp trai, có nụ cười ấm áp và khuôn mặt kinh hoàng lại ko thể làm cha. Anh đó ở nhà tôi lúc mẹ tôi bảo tôi gọi điện cho bố, nhưng tôi ko bao giờ gọi.
Càng ở gần, anh càng quan tâm và tôi càng ghét anh hơn. Tôi thậm chí còn phóng đại lúc mời anh đó đi ăn:
-Xin đừng ăn cơm. Nấu cơm.
Anh buồn và buồn. Tôi ngồi yên và hoàn thành bữa ăn. Tôi thắc mắc ko biết một người lạ mặt để lại sẹo đột ngột xuất hiện và ăn nằm với anh ta ở đâu. Tôi nhớ cha tôi nhưng mà buồn.
Tôi thậm chí còn phóng đại lúc yêu cầu anh ta xả nước:
– Gạo sôi, bạn để ráo nước.
Anh vẫn vậy, nhưng anh hơi buồn. Trong bữa ăn trong ngày, anh đó nhặt một con trứng cá muối vàng lớn và cho vào cốc của tôi. Nhổ trứng cá muối ra và đánh tan nó.
Anh ta đứng dậy đánh nó và nói:
-Sao em cứng đầu thế?
Tôi nhìn xuống, đứng dậy và bước xuống khay. Tôi vội vã tới nhà bà ngoại và khóc … bà nói với tôi những gì tôi ko biết.
Bà tôi kể, bố tôi bị bom Mỹ bắn bị thương, khuôn mặt ko còn nguyên vẹn như xưa. Tôi cảm thấy tội tình và tôi cảm thấy có lỗi. Ngày mai bố trở lại chiến trường nghĩ tới tôi rơi nước mắt. Tôi nghĩ rằng tôi đang phấn đấu để hối tiếc anh ta, thân tình và tình cảm, nhưng tôi từ chối anh ta.
Bố! Tôi yêu bạn nhiều! Không phải anh ko muốn nhưng mà là anh đã lâu ko trông thấy em.
Tôi ghét chiến tranh. Chiến tranh đã chia cắt gia đình tôi và ko làm cho bố tôi tốt như ngày xưa. Đối với tôi, tình yêu của tôi dành cho bố tôi vẫn luôn tương tự, ông luôn là người tôi yêu và ko người nào có thể thay thế được.
3.2. Bài văn mẫu số 2
Hôm qua, tôi gặp đồng chí của bố tôi, chú Ba. Chú tôi đã tặng tôi món quà lưu niệm là chiếc lược ngà, như đã hứa trước lúc đi. Chiến tranh tàn khốc khiến bố tôi ko bao giờ trở về được nữa, tôi lại nhớ về những kỷ niệm ngày trước lúc gặp bố. Tôi tự trách mình sao lại vô tâm, hờ hững với anh.
Từ lúc còn nhỏ, tôi đã ko biết mặt cha mình và cũng chưa bao giờ được gặp ông đó. Nhìn ảnh của bố và mẹ và chụp ảnh của anh đó. Một ngày nọ, tôi rất vui vì mẹ tôi nói với tôi rằng bố tôi vắng nhà ko thể về nhà. Một ngày nọ, lúc tôi đang chơi ở sân trước, người đàn ông lao tới trước mặt tôi rất lạ. Anh đó gọi tôi là “cây! Con trai”. Tôi rất sợ lúc anh ta cúi xuống ôm tôi, trên mặt anh chàng này có một vết sẹo. Tôi sợ quá vội chạy về nhà và gọi điện cho mẹ.
Trong tâm trí tôi lúc đó, anh là một người xa lạ, với những vết sẹo dài, giống như hình vẽ trên má. Khi bố tôi ở nhà, tôi đối xử tệ bạc và quyết định ko ngủ với mẹ tôi. Tôi cũng ko tuân theo lệnh mẹ để lo nồi cơm, nên nếu ko làm được thì hãy nhờ bố giúp. Ngoài ra, lúc mời bố đi ăn, tôi thường gọi trống ko. Tôi tuyệt đối từ chối gọi ba cho người lạ. Anh ta mang đồ ăn cho tôi, nhưng tôi ko thích nên anh ta ném nó đi và đánh tôi. Tôi tức quá chạy tới chỗ bà ngoại nói chuyện trong nước mắt.
Tiếp tục câu chuyện, lúc tôi trở về nhà bà ngoại kể về sự khốc liệt, tàn khốc của chiến tranh và tội ác man rợ của bọn miền Tây đã chia cắt hạnh phúc của bao gia đình. Kia là nhà của tôi. Điều đó khiến khuôn mặt hiền lành của bố tôi trở thành chai sạn … Tôi ghét chiến tranh hơn bao giờ hết. Đêm đó tôi ko ngủ được và muốn có một buổi sáng sớm để có thể tiễn bố tôi. Hôm sau, tôi theo về nhà bà ngoại. Tôi ko còn cách nào khác là đứng trong góc nhà và nhìn bố tôi nói chuyện và cười đùa với những người khác. Tôi cảm thấy bị bỏ rơi, lạc lõng và chơ vơ. Tôi ko quan tâm tới đứa con gái hư hỏng của mình nữa vì tôi nghĩ bố tôi vẫn còn giận, nhưng ông nhìn tôi với ánh mắt buồn và nói nhỏ. Khoảnh khắc đó, tình yêu của bố chợt nảy nở và bố nói: “Bố ơi! Một tiếng gọi thiêng liêng nhưng mà lâu nay nay tôi giấu kín trong lòng. Mỗi chiếc điện thoại như ngừng lại, và tất cả mọi người đều sững sờ. Nhanh như sóc, nó lao vào ôm chầm lấy người cha đang khát khao và hôn khắp nơi. Buồn thay, khoảnh khắc ba đứa tôi gặp lại nhau cũng là lúc chia tay, lại phải đi tập kết. Tôi ko muốn bố tôi ra đi nhưng tôi ước mình có thể cho thời kì ngừng lại để có thể tận hưởng niềm mong mỏi của bố suốt 8 năm qua. Chiếc lược ngà. Chuyến viếng thăm tiếp theo. Trong tâm trí non nớt của năm tám tuổi, tôi ko nghĩ rằng đây là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau. Bố tôi đã ra đi và ko bao giờ trở lại nữa … thật đớn đau …
Khi lớn lên, tôi ko còn trẻ em, ương ngạnh như ngày xưa nữa nhưng mà biết cách suy nghĩ và giúp ích cho cuộc sống. Tôi vẫn tôn thờ hình bóng của người cha mến yêu và có một ko gian để cất giữ tình mến thương dạt dào đó và một ko gian dành cho quê hương dấu yêu. Tiếp bước cha tôi trên tuyến đường cách mệnh, tôi đã trở thành một người giao liên dũng cảm và dẻo dai. Tôi ko lẻ loi vì bố tôi luôn ở bên tôi. Ba là ngọn đèn soi đường em đi, là ngọn lửa sưởi ấm lạnh giá núi rừng … Có ba, để em có được hạnh phúc lớn nhất đời mình …
—– Biên soạn và tổng hợp Mod văn —–
..