Đề bài: Cảm nghĩ về thiên nhiên và đời sống của con người trong thời khắc chuyển mùa
1. Thiên nhiên và đời sống của con người trong thời khắc chuyển mùa, mẫu số 1:
Nếu ai ở miền Bắc thì có lẽ sẽ cảm nhận được các mùa trong năm một cách dễ dàng hơn cả, mùa xuân thì ấm áp, sang mùa hè thì chỉ thấy một màu nắng gay gắt, mùa thu thì là mùa mát mẻ và có nhiều cảm xúc hơn cả, đến mùa đông thì ta lại thấy một mùa lạnh lẽo, có chút buồn bã, im lìm. Nhưng tôi thấy hay nhất có lẽ là khoảnh khắc giao mùa, nửa nạc nửa mỡ, nửa này nửa kia, nó thường khiến con người ta phải suy nghĩ hơn. Dù chỉ ở Hà Nội vài tháng trời, nhưng tôi thật may mắn khi được tận mình cảm nhận cái khoảnh khắc giao mùa đầy thú vị giữa thu và đông ấy.
Mùa thu người ta thường chỉ cảm thấy cái mát mẻ khoan khoái, cùng với cái tiết trời thật dễ chịu. Trên trời cao, những đám mây trắng bay tản mạn khắp nền trời xanh lờ lợ, nắng cũng nhẹ hẳn, mặt trời chỉ tỏa xuống nhân gian thứ ánh sáng nhàn nhạt, đủ để sưởi ấm cho thiên nhiên, con người. Thế nhưng nay đã qua gần hết cái tháng 9, tôi bỗng giật mình nhớ ra, ôi thế là sắp sang đông rồi đấy ư? Nhanh quá, những cơn gió heo may mát lạnh nay đã thưa thớt dần, tôi nghe đâu đây có mùi gió bấc, thứ gió lạnh đến buốt cả mặt mày, cắt da cắt thịt ấy lại sắp về rồi. Trời giờ cũng chẳng còn xanh như độ còn thu, mà trở sang cái màu xam xám, cả không khí cũng vậy, nhưng đó cũng chẳng giống sương mấy, có khi là khí lạnh ngưng đọng lại nên có màu đấy. Trên những cung đường Hà Nội, những hàng sấu, hàng bàng, hàng phượng, xà cừ đột nhiên đổi hẳn màu lá, tôi cứ ngỡ mới hôm qua còn xanh ngắt thế kia mà hôm nay đã ngả vàng, ngả đỏ rồi rụng trút cả xuống dưới mặt đường như trải thảm. Vài cơn gió tinh nghịch lại lồng lên thổi vào đám lá trên đường khiến chúng bay rào rào, gặp phải cái lá nào đang rơi thì nó làm cho xoay tít trên không trung mãi mới được hạ cánh xuống đất. Tôi bỗng hài hước nghĩ, nếu cái lá ấy cũng có tâm hồn thì chắc cũng hoảng đến độ bệnh tim chứ đùa.
Tôi lang thang bên dưới những tàng cây trút sắp hết lá, còn lại toàn cành khẳng khiu gầy guộc, đôi chỗ còn lác đác mấy cái lá đỏ oạch xem chừng sắp rụng tới nơi. Thoáng thấy bên đường những bà, những chị, người chở, người gánh những bó cúc họa mi đầy màu sắc bên đường, nhìn chúng đẹp quá. Tôi đã bắt đầu thấy hơi lạnh vương trên gò má, phải rồi, có cúc họa mi thì đông cũng nên về rồi, còn chần chừ gì nữa đâu nhỉ.
Có lẽ giờ này mới mua áo ấm thì hơi muộn một chút, nhưng những cửa hàng đồ đông vẫn cứ chật ních, nhộn nhịp, có lẽ người ta vừa mua đồ đông lẫn đồ Tết cũng nên. Mùa đông nên mọi người cũng lười ra ngoài thì phải, đường xá bỗng trở nên vắng hơn hẳn, nếu có ai đó chạy xe máy qua, thì cũng đi chầm chậm, bởi đi nhanh thì chắc là rét hơn chăng? Nhìn dòng người đang đi ngoài phố ai nấy, cũng mang những tấm áo dày cộp, khăn quàng cổ, rồi áo len đủ mọi kiểu dáng. Những cô con gái, trời tuy lạnh nhưng vẫn ưa đẹp, nên vẫn mặc váy ngắn cùng chiếc quần tất mỏng, trên vẫn áo choàng rồi quấn khăn kín mít, chỉ lộ ra đôi má đào, xinh xắn lạ lùng. Những ông bà, già quanh quẩn ở công viên đi bộ cho khỏe người, vừa đi vừa nói chuyện, phả ra được cả khói trắng nữa, tôi cũng lần đầu thấy. Tuy mọi thứ vẫn theo guồng quay của nó nhưng tôi cứ có cảm giác, mọi thứ dường như trở nên chậm rãi hơn hẳn, hay tại cái khí mùa đông nó thế nữa không biết. Chỉ có duy một việc mà bà tôi hay nhắc “Đêm tháng năm chưa nằm đã sáng/Ngày tháng mười chưa cười đã tối”, có chăng ông mặt trời cũng lười làm việc muộn vào đông nên lặn sớm hẳn, chiều mới nắng chưa được bao nhiêu mà đã xẩm tối mất rồi, trời cũng lạnh hẳn, cái lạnh buổi đêm thì khỏi phải nói, cắt da cắt thịt là có thật. Thế mà có cái hay, là mùa đông ngủ rất ngon, đôi khi nằm chăn bông dày ấm quá, chẳng thiết dậy nữa, chỉ muốn nằm luôn tới trưa cho thỏa lòng. Bà ngoại tôi thích nhất trà gừng uống vào đông cho ấm bụng, kiện tỳ, tôi cũng lân la uống thử và thấy ngon thật, dường như cái hàn khí trong người tỏa đi hết cả, chỉ còn vương vấn bên chóp mũi hương gừng cay nồng.
Tôi hiếm khi về Hà Nội, nhưng lại có ấn tượng sâu sắc với cái khoảnh khắc giao mùa đầy hấp dẫn và thú vị này. Riết rồi tôi yêu Hà Nội, yêu cái không khí giao mùa ở đây lúc nào không hay.
2. Thiên nhiên và đời sống của con người trong thời khắc chuyển mùa, mẫu số 2:
Một năm có bốn mùa: xuân, hạ, thu đông luân chuyển theo quy luật. Mỗi thời khắc chuyển mùa lại mang đến một nét đẹp riêng và gợi bao cảm xúc trong lòng mỗi người. Đối với tôi, khoảng thời gian chuyển giao từ mùa đông sang mùa xuân thật đặc biệt, nó mang đến trong tôi cảm xúc bâng khuâng, xao xuyến.
Thời tiết mùa đông ở Hà Nội là cái lạnh buốt tê tái. Có khi nhiệt độ dưới 10 độ C. Đi ngoài đường, mọi người thường mặc những chiếc áo phao dày, che chắn cẩn thận. Đi liền với cái lạnh là những cơn mưa nhỏ ẩm ướt. Mưa cả ngày mà không dứt. Cái lạnh buốt đó lại thêm mưa nữa khiến cho thời tiết càng lạnh hơn. Bầu trời không còn trong và xanh như mùa hè nữa mà thay vào đó là bầu trời xám xịt, u ám. Điều đó làm cho lòng người cũng buồn man mác. Cây cối ngoài đường trơ trụi lá. Bởi mùa thu lá ngoài đường rụng dần hết rồi, để mùa đông chỉ còn lại cành cây trơ trọi chống đỡ với cái thời tiết khắc nghiệt ấy. Trông nó thật cô đơn! Thỉnh thoảng trên những cành cây chỉ sót lại một hai chiếc lá. Chị gió thỉnh thoảng lại lướt qua làm cho cành cây đung đưa. Những chú chim không còn hót líu lo nữa, có lẽ chúng đang ngủ đông rồi. Thời tiết thì như vậy, còn con người thì sao? Mùa đông đến, con người vẫn chăm chỉ làm việc. Buổi sáng vẫn có những bác chăm chỉ tập thể dục, đi bộ ngoài công viên. Còn đến tối, ngoài trời vắng vẻ hơn, nhưng vẫn thấy các cô bán ngô nướng, ngô luộc, khoai nướng ngồi ở vỉa hè. Một số người ngồi nhâm nhi ăn khoai nướng trong thời tiết cắt da cắt thịt này. Đó là một cảm giác tuyệt vời!
Thời khắc chuyển mùa từ đông sang thu diễn ra vào khoảng đầu tháng 1, tháng 2 dương lịch. Đó là khi chúng ta thấy xuất hiện những cơn mưa phùn. Cái lạnh không phải cái lạnh buốt nữa mà chỉ se se lạnh một chút. Bầu trời cũng sáng sủa hơn nhiều. Thỉnh thoảng, đến giữa trưa, ta sẽ thấy có vài tia nắng ấm áp xuất hiện. Những tia nắng ấy làm bớt đi phần nào cái lạnh. Trên những cành cây, những chồi non xanh mơn mởn căng tràn sức sống bắt đầu nhô lên. Màu xanh ấy thật tươi mát làm sao! Nó khiến cho lòng người cũng tươi vui hẳn để đón chờ một năm mới bắt đầu. Con người không còn lười biếng nữa mà săn sóc dọn dẹp nhà cửa để chuẩn bị đón Tết. Mọi người tập nấp sắm sửa, trang trí cho ngôi nhà của mình. Bởi đầu xuân, các loài hoa bắt đầu đua nhau khoe sắc. Nhiều người sành chơi hoa mua rất nhiều hoa về nhà mình. Hoa đào, hoa lan, hoa đồng tiền, hoa trạng nguyên…. dường như nhà nào cũng phải có ít nhất trong nhà một vài loài hoa đó. Xuân như đến với mọi nhà người Việt. Sự chuyển giao thời khắc của mùa đông sang mùa xuân mang đến cho con người cảm xúc tươi vui hơn, phấn chấn hơn. Bởi họ mong muốn một năm bắt đầu sẽ có nhiều điều may mắn trong công việc cũng như mọi nhà của gia đình mình.
Tôi rất thích được cảm nhận không khí buổi sáng sớm mùa xuân. Nó thật trong lành và mát lạnh. Thiên nhiên đã ban tặng con người nhiều điều kì diệu như vậy đấy. Tôi mong rằng, mình có thể cảm nhận được nhiều khoảnh khắc giao mùa như này nhiều hơn nữa.
Cảm nghĩ về thiên nhiên và đời sống của con người trong thời khắc chuyển mùa là đề văn số 2 trong bài tập làm văn số 1 của học sinh lớp 10. Để đạt kết quả làm bài cao các em có thể tham khảo thêm gợi ý cho một số đề bài khác như: Cảm nghĩ về một câu chuyện anh (chị) đã học mà đến nay vẫn không thể nào quên (ví dụ: Chuyện người con gái Nam Xương, Chiếc lược ngà, Bố của Xi-mông,…),Cảm nghĩ ngày đầu tiên bước chân vào trường trung học phổ thông, Cảm nghĩ về người thân,…, , Phát biểu cảm nghĩ về dòng sông quê hương em.
Bản quyền bài viết thuộc trường Trường THPT Phạm Hồng Thái. Mọi hành vi sao chép đều là gian lận!
Nguồn chia sẻ: Trường THPT Phạm Hồng Thái (thpt-phamhongthai.edu.vn)