“Trên đời này có 1 thứ tình cảm đớn đau nhất nhưng cũng lớn lao nhất …đó là tình yêu đơn phương”. Yêu đơn phương giống như một vòng tròn, ta đi mãi, đi hoài vẫn ko tìm thấy điểm ngừng. Kẻ đứng ngoài gọi ta là ngây ngốc, người ko hiểu kêu ta khờ dại. Nhưng tình yêu đơn phương của chúng ta đẹp tới nhường nào, họ có nhìn bao nhiêu cũng ko thể hiểu được. Chắc hẳn người nào trong chúng ta cũng ít nhiều đã từng rơi vào mối tình đơn phương và những câu chuyện nhưng mà toplist giới thiệu dưới đây phần nào cũng là nỗi lòng của chính bạn.
Mối tình đơn phương hóa nghìn năm
Tới một ngày tôi chợt nhìn thấy, hình ảnh của “Ngốc” trong tôi đã quá lớn, tôi như bị cái cảm giác đó đè nặng lên người.
Hơn 7 năm trời biết nhau, nhưng hình như chỉ có riêng tôi là mang trong lòng một cảm giác khó tả, cái cảm giác nhưng mà “Ngốc” vẫn thường gọi là “đơn phương”. Hơn 7 năm trời, có lúc hạnh phúc nhưng mà cũng có lúc mỏi mệt vô cùng. Hơn 7 năm trời, hình ảnh đó chưa bao giờ vụt tắt trong tôi. Hơn 7 năm trời, tôi lúc nào cũng dặn lòng rằng “Ngốc” chưa bao giờ nghĩ về tôi để lòng mình nhẹ nhõm hơn, nhưng ko, càng dặn lòng thì lòng lại càng dâng trào xúc cảm.
Đã có lúc tôi kìm nén muốn dập đi cảm giác đó để đi tìm một chân trời mới, thế nhưng tôi ko hề cảm thấy thoải mái, và rồi cảm giác đó lại trở lại và ngày càng lớn hơn trong tôi. Cũng đôi lần “Ngốc” có những bộc lộ làm tôi chết lặng, nhưng có nhẽ do biết “Ngốc” quá lâu và cũng quá thân thiện nên tôi ko thể nhìn thấy đó chỉ là sự vô tư trong tình bạn hay là gì gì đó nữa. Tôi nhiều lần phấn đấu tránh né “Ngốc” vì tôi sợ, sợ hình ảnh đó lại lớn hơn, sợ tôi ko kìm nén nổi xúc cảm. Nhưng tôi ko thể khoanh tay trước những trở ngại của “Ngốc”, và thế là tôi ko thể kiểm soát được mình nhưng mà chạy theo tiếng gọi của con tim, tới bên và hỗ trợ “Ngốc”. Nhưng mỗi lần như thế, tôi biết hình ảnh đó lại lớn thêm một ít.
Khi “Ngốc” gặp trắc trở hay than vãn với tôi thì tim tôi như thắt lại, tưởng như là mọi việc xảy ra với chính tôi vậy. Tôi và “Ngốc” có vẻ thân tình hơn, nhưng mọi thứ theo tôi thì chỉ là một thứ tình bạn lâu năm thân thiết nhưng mà thôi. Tôi đã làm tất cả nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng làm vậy là để được “Ngốc” nhìn khác hơn về mình, chưa bao giờ.
Đã bao nhiêu lần nhìn thấy người khác tới và bộc bạch cùng “Ngốc”, là bấy nhiêu lần tôi chỉ xếp sau và lẳng lặng nhìn theo. Tôi ngưỡng mộ những người đó, họ dám dũng cảm bộc lộ tình cảm với “Ngốc”. Còn tôi, tôi luôn sợ mất đi một tình bạn tốt đẹp nên chỉ dặn lòng mình phải kìm nén lại nhưng mà thôi.
Cho tới một ngày, tôi nhận thấy “Ngốc” có một số bộc lộ lạ, tôi muốn thổ lộ cùng “Ngốc”, nhưng rồi lại thôi, vì “Ngốc” còn đang bận quá nhiều với công việc, cuộc sống riêng tư, vì tôi ko muốn “Ngốc” nghĩ ngợi nhiều nhưng mà tác động cuộc sống của “Ngốc”, và trên hết tôi luôn muốn “Ngốc” đạt được những điều tốt đẹp nhất. Nhưng “Ngốc” biết ko, cảm giác kìm nén đó thật là khó chịu. Chỉ cần nghĩ tới “Ngốc” là tôi đã hạnh phúc rồi, nhưng sau đó tôi lại quặn lòng vì “Ngốc” chưa bao giờ nghĩ khác về tôi, chưa bao giờ có một thứ tình cảm cao hơn tình bạn.
Mỏi mệt lắm, vất vả lắm. Tôi thật sự muốn “Ngốc” biết cảm giác và suy nghĩ của tôi, thật sự như thế.
Em sẽ như gió biển!
Biển chiều lặng lẽ, sóng vỗ bờ dịu êm nhè nhẹ nhưng mà lòng anh thật buồn. Nhớ! Nhớ lắm em biết ko? Anh – ko phải là tình đầu, nhưng mà em cũng chẳng là tình cuối, một sự thực để rồi chúng ta lại phải xa nhau như cơn gió biển.
Chiều hôm đấy như thường lệ tôi thả mình cùng sóng biển, hòa lòng mình cùng những cơn gió nhè nhẹ trên bãi biển đầy cát vàng, một nét đẹp còn lưu lại nơi làng quê. Tôi như thấy lòng mình thật thanh thản sau một tuần làm việc căng thẳng lúc hòa mình cùng sóng, gió, đại dương mênh mông, cùng mùi thơm của hàng khuynh diệp xanh mát.
Rồi tôi gặp em, cô gái nhỏ có đôi mắt đen huyền, mái tóc dài xõa ngang lưng, nụ cười duyên với má lúm đồng tiền, một vẻ đẹp dịu dàng nhưng mà thắm thiết. Em tới thật nhẹ nhõm như cơn gió biển thoáng qua làm mát lòng tôi ngay buổi đầu họp mặt.
– Anh gì ơi, cho em hỏi? – em cất lời lúc tôi đang mãi miết thả mình cùng những dòng suy tư, giật thót tôi quay lại. – Gì vậy em?
– Anh có phải học trường Đại học Y ko? Em thấy anh quen quen?
– Ừ, đúng rồi em! Nhưng anh đã ra trường và đi làm hơn một năm rồi, có việc gì ko em? Sao em biết anh?
– Dạ, cũng ko có việc gì. Em thấy anh quen nên hỏi vậy!
– Thế em thấy anh lúc nào?
– À, em có đứa bạn học bên trường Y, nên thỉnh thoảng em có sang bên đấy chơi và có gặp anh mấy lần, chắc anh ko biết em đâu.
– Ừ, em thông cảm, anh ko nhớ đã gặp em hay chưa nữa.
– Vì anh là lớp trưởng nên ko biết em cũng phải thôi, mấy lần đồng hành bạn em qua tham gia các buổi dã ngoại của lớp anh nên mới biết anh, luôn sôi nổi, vui tính và hay pha trò.
– Em quá khen anh rồi, anh cũng phổ biến thôi nhưng mà. Thế em học trường nào? Quê em ở đâu? Sao giờ ở đây?
– Hôm nay cuối tuần nghỉ, nên em về nhà bạn chơi, nhà bạn em gần biển nhưng mà.
Tường Vy là tên em, một cái tên thật đẹp và nhiều ý nghĩa. Tôi và em quen nhau từ đó, cũng thật tình cờ và có chút gì đó vui vui, ko ngờ rằng quãng thời kì sinh viên qua đi, giờ đây đã đi làm nhưng mà vẫn có người nhớ tới tôi.
Cũng từ đó tôi và em thường xuyên gọi điện và nhắn tin, hò hẹn trò chuyện cùng nhau, thật bất thần vì cơ quan của em cũng cũng gần với cơ quan tôi. Tình yêu của tôi và em cũng lớn dần theo năm tháng, ko xô bồ nhưng mà yên bình lặng lẽ, càng ngày chúng tôi càng yêu nhau hơn và tôi phát xuất hiện ở em nhiều điều bất thần và tràn đầy mến thương, tôi yêu em thật nhiều và cũng dần quên đi mối tình đầu.
Đang say đắm với những nụ hôn ngọt ngào, lãng mạn của tình yêu, đang hạnh phúc với những kỷ niệm giản dị thì một hôm em có hỏi tôi:
– Nếu còn bốn ngày để anh yêu em thì anh chọn những ngày nào?
– Anh sẽ yêu em ngày xuân, ngày hạ, ngày thu và ngày đông – tôi trả lời.
– Thế còn ba ngày?
– Anh yêu em ngày hôm qua, ngày hôm nay và ngày mai.
– Vậy chỉ còn hai ngày?
– Anh yêu em ngày chẵn và ngày lẻ.
– Chỉ còn duy nhất một ngày nữa thôi?
– Anh yêu em ngày anh còn sống.
Em bảo em chỉ hỏi tôi vậy thôi cứ ko có ý gì cả nhưng trong thâm tâm tôi cũng thật vui vì suốt chặng đường đời tình yêu tôi mãi dành cho em, và hạnh phúc đấy mãi ko bao giờ thay đổi.
Tường Vy là một loài hoa đẹp, dịu dàng, kiêu sa nhưng mỏng manh dễ tổn thương. Em cũng vậy, em sống tình cảm và đầy mến thương, luôn cho tôi những bất thần và đầy tự hào lúc đi bên em, nhưng ẩn trong em là một nỗi suy nghĩ rất riêng và cũng rất dễ tổn thương. Tôi yêu em, tôn trọng em và luôn giữ gìn tình yêu mình đang có.
Nhưng trong tình yêu thật là ko phải lúc nào cũng trọn vẹn, dù ý nghĩa sâu xa những câu hỏi của em tôi ko thể hiểu hết? Có chăng nó sẽ khởi đầu cho một điều gì đó mơ hồ xa cách. Nhđống ý nghĩ của tôi dần dần trôi vào quá khứ vì tình yêu của tôi và em đã đi được ba năm rồi, cũng là một thời kì để lắng tai con tim mình lên tiếng cho một tình yêu.
Thế rồi một ngày sáng sớm tôi thu được tin nhắn “Em rất nhớ anh”. Chỉ thế thôi nhưng mà lòng thật hạnh phúc, trái tim rộn rực tới lạ, đâu biết rằng sau phút chốc hạnh phúc là nỗi buồn tới se lòng ko thể tâm tình cùng người nào.
Kể từ sau tin nhắn đó em ko còn liên lạc với tôi nữa, gọi điện em ko nghe máy, nhắn tin em ko trả lời và em đã ra đi trong nỗi nhớ khắc khoải lòng tôi. Tôi chỉ biết buồn thôi và nhớ lại một câu nói đùa của em trước đây, ko ngờ giờ đã trở thành sự thực “Một ngày em sẽ như cơn gió biển bay đi thật nhẹ nhõm”. Em ra đi nhưng mà đâu biết rằng tôi buồn và nhớ em thật nhiều dẫu rằng em có lý do riêng đi nữa. Không níu kéo, vẫn lặng lẽ bình yên, chỉ buồn thôi, thật buồn, tôi cầu chúc cho em hạnh phúc và bình yên bên tình yêu mới.
Đừng đi!
“Vì ở đó em ko thấy anh nữa, vì ở đó anh sẽ thích người khác, vì…”
Có nhẽ lúc con tim đã tới giới hạn chịu đựng của nó, lúc những xúc cảm ko còn là cái đuôi của lí trí thì như một lẽ tự nhiên, Thu chỉ hành động theo con tim nhưng mà thôi. Cô chỉ cố níu kéo một người đàn ông ở lại, người cô mến thương, người khiến cô thao thức mỗi đêm nhưng lại ko dám bộc bạch, ko dám bước tới. Chỉ vì anh quá hoàn mĩ, anh lịch thiệp và giàu có, anh có bao nhiêu vệ tinh vây quanh. Còn Thu, cô đâu là gì trong số đó, cô ko đẹp và chỉ là một thầy cô giáo măng non hợp đồng, cô chỉ biết lẽo đẽo đi theo năn nỉ anh trai rủ Nam tới nhà chơi.
Đúng, từ trước tới nay, cô chỉ dám đứng xa ngắm anh, lòng cô khấp khởi lúc anh nhẹ nhõm gọi cô là “nhỏ yêu”. Có nhẽ với anh, cô chỉ là một đứa em gái nhỏ nhỏ. Với anh, theo tính chất bắc cầu, em của bạn thân cũng là em của mình. Từ bao giờ, cái ý tưởng đó đã ăn sâu vào tim cô, cô chưa bao giờ dám thổ lộ lòng mình với anh. Cô sợ đánh mất sợi dây mỏng manh gắn kết mối quan hệ giữa hai người. Cô sợ một lúc nào đó, lúc biết tình cảm của cô, anh sẽ ko còn xuất hiện trong cuộc đời cô nữa.
Nhiều lúc cô vẫn nghĩ tới những cử chỉ thân tình của anh, lúc anh nói: “Lớn nhanh anh chờ nhé…”.Thu biết đó chỉ là lời nói đùa, lời trêu ghẹo, nhưng đã có lúc cô kỳ vọng, đã có lúc cô nghĩ đó là câu nói thật lòng anh dành cho cô. Nhưng Thu luôn ngừng lại đúng lúc, cô ko muốn tự mê hoặc mình trong sự mộng tưởng, cô ko muốn cứ thức trắng đêm chỉ để nhớ về một người nào đó nhưng mà cô ko dám bước tới.
Thu còn nhớ lúc anh nắm tay cô trong lần đi xem ca nhạc đông người chen chúc, nhưng như một bản năng, cô tự động rụt tay về. Mặc dù tối hôm đấy, cô đã mất hằng giờ chỉ để ngắm tay mình và nhớ lại mùi hương trên con người anh. Không biết có phải vì quá thương nhớ, vì xúc cảm với anh ngày một đong đầy hay ko, nhưng mà nhiều lúc cô thấy ánh mắt anh sâu lắng, tràn đầy tới thế, nhiều lúc cô thấy trong những tin nhắn hàng đêm anh trò chuyện với cô, đó ko thuần tuý là tình cảm dành cho đứa em gái của bạn.
Nhưng vẫn như mọi lần, cô biết cách để thu mình về, cô biết cách khiến trái tim ngừng ở đâu. Và Nam vẫn đó, nguyên vẹn trong trái tim cô. Dù đã có lúc cô tiếc hùi hụi chuyện anh rủ cô đi uống café bệt, lúc anh nắm chặt tay cô len qua dòng người đông đúc, nhưng cô ko muốn mình lấn quá sâu, nếu anh ko chấp nhận tình cảm của cô, cô ko sợ mình đau, cô có thể chịu đựng được điều đó, nhưng cô sợ mất anh, sợ ko được nhìn thấy anh nữa.
Bè bạn nói cô nhút nhát và quá nhạy cảm. Thậm chí theo thẩm định của nhỏ bạn, Nam cũng có thiện cảm với cô, nhưng những lúc đấy cô chỉ cười buồn. Đúng, có nhẽ cô quá nhút nhát để có thể bộc bạch, nhưng cô ko dám đánh cược, trước giờ luôn là như thế, cô vẫn hạnh phúc dù chỉ được nhìn thấy anh.
Khi nghe anh trai báo tin Nam sắp chuyển công việc, và hứng khởi bàn về những dự kiến tổ chức một bữa tiệc chia tay. Lúc đấy, tai cô như ù đi, bước thật nhanh về phòng trong vô thức, cô oà khóc: Thật sự ko có dịp dành cho cô sao? Lấy hết dũng cảm cô gọi điện hứa hẹn gặp anh. Lần trước tiên trong đời, cô muốn làm chính mình, muốn nắm giữ hạnh phúc của riêng cô.
Đối diện với anh trong quán café. Nhìn vào đôi mắt như đang kì vọng điều gì đó ở anh, cô chỉ chực khóc. Bao nhiêu điều muốn bộc bạch, bao nhiêu thứ muốn anh thấu hiểu đột nhiên tan biến hết, thứ dũng khí cô sẵn sàng có nhẽ đã rơi rớt đâu đó lúc cô lao như bay tới gặp anh. Cuối cùng, cô ko tin nổi mình đã nói: “Em nghe nói anh sẵn sàng được thăng chức nên chuyển công việc, chúc mừng anh nhé…”. Anh tròn mắt nhìn cô, sự ngạc nhiên xem lẫn thất vọng: “Chúc mừng ư…, cảm ơn em…, vậy anh phải về sẵn sàng khăn gói đã nhé, gặp em sau…”. Nhìn thấy Nam cười buồn và quay đi, bất giác cô chạy tới níu lấy vạt áo anh, đôi chân anh khựng lại lúc nghe cô nói trong tiếng nấc: “Đừng đi…”
Cúi xuống lau nước mắt cho cô, anh nhẹ nhõm hỏi: “Vì sao hả em…”. Thu ko dám ngước lên nhìn vào khuôn mặt anh. Lí trí của cô đã ko còn đủ sức chống lại những xúc cảm, những xáo trộn trong tim nữa. Nó hiển hiện rõ ở từng đường nét trên khuôn mặt cô, đôi gò má đỏ au, cái mũi sụt sịt, những giọt nước mắt cứ chực trào ra… Những xúc cảm dồn nén xưa nay, biết bao thổn thức đột nhiên vỡ oà trong phút chốc: “Vì ở đó em ko thấy anh nữa, vì ở đó anh sẽ thích người khác, vì…” Thu nức nở nói. Nhưng cô ko quan tâm thấy niềm hạnh phúc trên khuôn mặt Nam, đôi mắt nhoè đi khiến cô ko thấy được nụ cười tỏa sáng của anh lúc đó, chỉ lúc anh ôm chầm lấy cô và nói: “Đùa em đấy, anh ko chuyển đi đâu, anh nhờ anh trai em nói điêu đấy, vì em khó quá, tán kiểu nào cũng ko đổ nên anh muốn xem anh có trị giá chút nào với em ko thôi…”. Thu ngỡ ngàng nhìn anh, đối diện với khuôn mặt chưa bao giờ cô dám nhìn thẳng, cô biết, tất cả là sự thực, và phút giây hạnh phúc này là dành cho cô. Và cô đã tìm được lời giải cho trái tim, cho tương lai của mình.
Em sẽ mãi yêu anh.
Em đã bị gục ngã trước những sự lựa chọn sai trái của chính mình, cuộc sống đã dạy cho em quá nhiều điều, và em hiểu được rằng tất cả chỉ đều là ảo giác…
Em đã yêu anh nhiều hơn những gì có thể, nhưng tất cả rồi cũng sẽ vô nghĩa đối với anh, anh đã thật tàn nhẫn lúc để lại cho em một vết thương lòng trong vô vọng. Em biết mình ko có quyền gì để yêu cầu, cũng ko có quyền gì để trách anh, nhưng trong sâu thẳm trái tim em – anh mãi mãi thuộc về miền ký ức khổ đau.
Lần trước tiên em hiểu đúng nghĩa của hai từ “vô vọng”. Sự thực trần truồng đã đánh thức em trong sự đắm chìm của ảo giác. Em – một người phụ nữ phong cách và mạnh mẽ, trở thành yếu ớt và tan chảy trong vòng tay ân ái của anh. Em đã tự đốt cháy mình bằng một thứ tình yêu chứa đầy say mê và tội vạ, cảm nhận sự hạnh phúc trong đắng cay tủi hờn.
Anh cuồng nhiệt nồng nàn và say đắm – những phút giây bên anh, em như chết lặng trong từng khoảnh khắc thật ngọt ngào, xen lẫn sự đớn đau trong từng khoảng trống thật vô hình.
Anh yêu à! Anh ko phải là người đàn ông trước tiên nhưng mà em yêu, nhưng anh sẽ mãi là người đàn ông nhưng mà em yêu nhất, dẫu biết rằng anh sẽ ko bao giờ là của riêng em, ko bao giờ thuộc về em theo đúng nghĩa của nó. Em vẫn sẽ yêu anh, yêu trong vô vọng và yêu trong khổ đau.
Em sẽ ra đi, sẽ bước khỏi cuộc đời anh bằng một con tim ứa máu, mang theo cả một miền ký ức thuộc về anh. Còn anh – anh hãy trở về với tất cả những gì là của anh, những gì anh đã từng lựa chọn. Em sẽ mãi cầu chúc cho anh được hạnh phúc với tất cả những gì nhưng mà anh đang có, và tất cả những gì anh sẽ có.Tình yêu đã dạy cho em biết thế nào là phải hy sinh, thế nào là phải chấp nhận. Từ nay em sẽ một mình đương đầu với tất cả, một mình vượt qua cơn bão lòng, một mình hàn gắn những vết thương dù là trong vô vọng.
Tâm tư…
Tôi, chỉ là một học trò lớp 7. Tôi ko cho là mình đẹp, nhưng tôi nghĩ tôi cũng có một tí dễ thương. Học cũng tàm tạm, ko phải là giỏi hay xuất sắc. Một đứa chỉ biết cuồng TFBOYS. Hay cãi bướng với người lớn. Hắn, một tên học trò cấp 3. Đối với tôi, hắn rất tuyệt vời. Học giỏi ko chỗ nào chê, nhất là môn Hóa. Là người thường xuyên nghe nhạc Trung Quốc. Rất lễ phép với người lớn hơn mình. Tôi và hắn, hai con người không giống nhau hoàn toàn. Một người học giỏi, một người học khá giỏi. Một người lễ phép, còn một người thì cãi bướng. Một người tài năng, một người vô dụng. Đối với tôi, hắn là cả toàn cầu nhưng mà tôi hằng ước ao được ôm lấy. Còn hắn thì….. haizz
Nơi tôi ở cách xa nơi hắn ở hơn 1000km. Hằng ngày đều ngắm hắn qua cái màn hình lạnh tanh. Muốn nhắn với hắn nhưng ko có dũng cảm. Tôi biết rất nhiều điều về hắn. Nhưng sao hắn ko biết bất kỳ điều gì về tôi. Chỉ mong được một ngày, dòng người đưa đẩy tôi tới gặp hắn để nói với hắn rằng “Anh à, em yêu anh”. Nhưng ông trời thật trớ trêu. Cái gọi là “Định mệnh” ngày càng làm cho khoảng cách giữa tôi và hắn xa hơn thôi. Chừng nào giữa tôi và hắn mới ko có cái gọi là khoảng cách đây….
Chắc hẳn bàn tay hắn rất mềm và ấm áp. Nụ cười của hắn hẳn rất quyến rũ và tỏa nắng. Bờ vai của hắn sẽ rộng để người nào đó tựa vào. Vòng tay của hắn sẽ rất rộng để ôm người nào đó vào lòng. Ôi! Càng diễn tả càng muốn được hắn đối xử như thế. Mỗi lần thấy hắn buồn, tim lại đau. Mỗi lần thấy hắn vui, tim lại sung sướng reo vui. Hắn nhưng mà có làm sao, thì tôi chắc cũng theo hắn luôn quá. Nhưng nhưng mà…. tôi ko được nghĩ bậy, phải nghĩ tốt cho hắn thôi. Trong tôi, hoàn toàn trống rỗng. Chỉ có một toàn cầu chiếm toàn thể trái tim tôi, chính là hắn. Thanh xuân của tôi là do hắn giữ. Trái tim tôi cũng là hắn giữ. Lỡ như người khác chiếm lấy toàn cầu của hắn thì…. thanh xuân của tôi, trái tim của tôi sẽ ở đâu đây……
Tôi ko sợ khổ, ko sợ cực. Thậm chí cũng chẳng sợ ma hay quỷ gì cả. Cái tôi sợ đó chính là….. cái toàn cầu của mình bị người nào khác ôm lấy. Một ngày nào đấy, tôi sẽ gặp được hắn. Nếu như may mắn, thì tôi và hắn sẽ làm bạn hoặc trên tình bạn. Còn nếu may rủi thì… tôi và hắn sẽ là người lạ. Một ngày nào đấy, tôi sẽ gặp được hắn. Nếu như may mắn, thì tôi và hắn sẽ làm bạn hoặc trên tình bạn. Còn nếu may rủi thì… tôi và hắn sẽ là người lạ.
Chỉ muốn nói với hắn một điều đó là “Đừng bao giờ trả thanh xuân lại cho em anh nhé!”
Tái bút: Tôi yêu anh!
Bạn cùng lớp
Tôi và cô đấy học chung lớp với nhau hồi lớp 8. Trước giờ, ít lúc có cô gái nào làm tôi lay động hay quan tâm, nhưng cô đã làm tôi cảm thấy rung động. Cảm thấy giữ trong lòng có chút khó chịu, liền san sẻ cho mấy thằng bạn thân. Nhưng chúng nó cũng ko kém gì, nhất là thằng ngồi kế tôi. Nó đi kể cho bạn thân cô đấy nghe, đã gọi là bạn thân thì phải san sẻ chứ phải ko? Nhưng vẫn ko hiểu vì sao cô đấy ko phản ứng gì… Có nhẽ cô đấy đã biết từ trước, hay do cô đấy cũng có chút rung động với tôi? Hay là… do cô đấy đã có người yêu nên cô đấy ko quan tâm?
Ngày nào cũng như ngày nào, tôi vẫn đi học, và cô đấy cũng thế, cùng lớp nhưng tôi cảm thấy có khoảng cách với cô đấy quá! Liều một mạng, tôi liền xin facebook của cô. May là ko bị phát hiện, thế là khởi đầu trò chuyện với cô, kể trên trời xuống đất, xuyên lục địa… Tôi cảm thấy hạnh phúc, cả đêm ko ngủ được, vậy là có thể tiếp cận cô rồi. Ngày 2… ngày 3… cứ thế nhưng mà nhắn tin với cô, trên lớp thì ngại nhưng về nhà nhắn tin như thân lâu rồi. Tôi thật sự rất hạnh phúc.
Có lần, cô đấy bảo với tôi rằng, cô đấy đã biết tôi từ trước. Từ lúc học cấp 1, tôi cảm thấy mình thật vô tâm, người mình thích ở cạnh mình suốt mấy năm nhưng mà ko hề hay biết… Thật vô tâm! Thế rồi một ngày… tôi thấy một chàng trai đứng trước lớp tôi lúc ra về. Cứ ngỡ là đợi bạn về chung, nhưng… cô đấy lại vui vẻ tiến về người đó. Chàng trai cũng đáp lại bằng nụ cười tỏa nắng. Rồi hai người cùng đi xuống sân, tôi nhưng bức tượng chết lặng ở đó.
Xúc cảm của tôi lúc đó lộn lạo, khổ đau, buồn chán, lẻ loi, nó làm cho tôi cảm thấy khó chịu… Tôi vẫn còn nhớ lúc đấy… khuôn mặt tôi như một “đường đua”, nước mắt thi nhau rơi xuống, cổ họng tôi ứ nghẹn. Chân tôi sau đó cũng tê cứng, vì đứng lâu. Tôi lấy xe và về… Chiều, Sài Gòn đang giờ cao điểm, tôi cảm thấy càng yếu ớt hơn, tôi cứ đạp xe mãi, tôi ko muốn về nhà lúc này. Nhưng tôi đã quyết định, tôi quyết định sẽ thổ lộ với cô đấy mặc dù biết sẽ ko thu được tình cảm từ cô.
Tôi nhắn: “Trước giờ chưa cô gái nào cho tôi cảm giác như bà”. Nhận biết được đó là lời tỏ tình, cô đấy liền nhắn: “JF”. Và tôi chỉ xem tin nhắn. Tôi cảm thấy người mình nhẹ nhõm hẳn. Hôm sau, tôi trở lại phổ biến, định bụng sẽ hỏi cô “JF” là gì? Nhưng… mấy ngày nay cô đấy nghỉ liên tục, nhắn tin ko trả lời, tôi có chút lo. Liền tìm người bạn trai của cô để hỏi. Hóa ra… người đàn ông đó chỉ là anh họ của cô, cô chưa có người yêu. Còn việc cô nghỉ học là do cô đã rút hồ sơ, đi du học. Hôm đó, cùng buổi đó, chuyến bay của cô đã cất cánh…
Tái bút: JF?
Anh trai và em gái
Em chỉ vô tình biết anh qua mạng xã hội. Nhờ một người chị qua mạng, anh có vẻ đặc trưng nhỉ? Cái tên nghe cũng rất hay. Anh là người đã chủ động nhắn tin cho em. Mình nói chuyện với nhau cũng rất lâu. Nhưng chỉ ngừng lại ở anh trai và em gái. Một mối quan hệ có vẻ mập mờ. Nhưng ngọt ngào tới lạ. Anh luôn quan tâm em, hơn là một người anh trai. Nó như là một thói quen, anh đều nhắn tin cho em mỗi ngày. Mỗi tuần sẽ đều đặn gọi cho nhau. La mắng nếu em chưa ăn. Bối rối hỏi tất cả mọi người em quen rằng “Em đang ở đâu?” chỉ vì em ko nhấc máy. Họ nói đó là tình yêu nam nữ? Họ sai rồi, chỉ là anh trai và em gái.
Một năm sau đó, anh được xem như “ông tơ bà nguyệt” lúc giới thiệu bạn thân của anh cho em biết. Không lâu sau, người đấy tỏ tình với em. Anh liền nói “nó tốt, quen đi”. Chứng tỏ anh đã lo cho em rất nhiều. Anh sợ em sẽ ko được hạnh phúc. Nhưng anh thì vẫn chỉ là anh trai của em. Tới cái ngày nhưng mà… bạn thân anh, thích một người con gái khác.
“Ở với người nào đeo mặt nạ cũng được, đi với người nào mạnh mẽ cũng được, nhưng nhưng mà lúc cạnh anh đừng tương tự. Vì anh chẳng thèm xem những thứ đó, thứ anh thấy được là tâm hồn dằng dịt vết xước của em kìa. Anh mày ko làm gì được, chỉ là lắng tai, tâm tình cùng em thôi. Nhưng nhưng mà em cũng nên nhớ là người nào gây ra tổn thương cho em, thì chỉ cần em ừ 1 tiếng đứa đó ngay lập tức ba mẹ nhận mặt ko ra 🙂 ok?” – Em vẫn nhớ câu nói đấy lúc bạn anh làm em tổn thương. Nó cho em cảm giác vui sướng, lúc được bao bọc. Và anh đã ko ngần ngại từ bỏ người bạn đấy chỉ vì em. Nó có phải là hành động của anh trai đối với em gái nữa ko? Em vẫn đang thắc mắc.
Có những lần, sắp tới kỳ thi, em phải thức khuya ôn bài, anh cũng vậy. Thế là hai đứa cùng gọi nhau, một là em học bài, hai là anh học bài, và cũng có thể yên lặng và cùng nhau học. Đôi lúc, anh giận em, khóa facebook cả một ngày chỉ vì cái tật ko ăn sáng của em. Mỗi lần kêu tới anh, anh liền có mặt, lúc em vui, lẫn lúc buồn. Tất cả đều có anh xoa dịu, đúng là có anh trai thật tốt. Có những lúc em buồn, lại rất thích uống bia và hút vài điếu thuốc. Chính anh đã giúp em kiềm lại những việc xấu đó. Anh hay thức khuya, nói đúng hơn là sống về đêm. Vậy nhưng mà anh lại thích hoa hướng dương. Anh cũng có chút lãng mạn chứ nhỉ? Mà lại … người khác nhìn vào hoa hướng dương có cảm giác hạnh phúc. Nhưng sao em hiện giờ nhìn vào hoa hướng dương lại cảm thấy đau lòng.
Mặc dù khoảng cách có hơi xa, ko dễ dàng nhưng mà anh trai và em gái gặp được nhau. Đã bao nhiêu lần đặt ra những cuộc hứa hẹn. Nhưng hình như ông trời ko cho mình gặp nhau. Tới lúc, em muốn khóa fb, lúc mở lại, thu được dòng tin nhắn “Tao chỉ còn tầm một tháng”. Em lúc đấy rất sợ, chỉ ước đó là một trò đùa. Em ước nó ko phải sự thực, vì nếu là sự thực, thì em lần nữa … mất đi một người anh trai.
Và rồi cuối cùng … em cũng đã gặp được anh. Cái ngày hôm đó … cái ngày em mãi ko bao giờ quên được. Em đã tới tận nhà để kiếm anh. Kết quả, anh trai của em đẹp thật, nụ cười của anh cũng đẹp. Chỉ là có hơi sai, sao có nhiều người tới nhà anh như thế? Sao chỉ có duy nhất nước mắt em rơi?
Hóa ra, trước mặt em chỉ là bức ảnh của anh. Anh đi đâu rồi? Bản thân em cũng đang thắc mắc. Nhưng nó cũng bù lại bằng một câu trả lời “Đi rồi. Anh đi rồi, tới một nơi xinh đẹp nào đó nhưng mà mình chưa từng được tới, từng muốn tới nhưng mà ko được”.
Người ta nói “Ông trời lấy đi của bạn cái gì thì trả lại cho bạn một thứ khác” Ông trời đưa anh đi khỏi đây, nhưng em vẫn chưa nhận lại được gì ngoài việc nhớ anh. Tới tận ngày hôm nay, em vẫn đều đặn nhắn tin cho anh, đôi lúc là một vài lời kể lể, đôi lúc là một vài lần thú tội, chỉ để mong một ngày nào đó thu được sự hồi đáp từ anh.
Yêu và chờ
Hôm nay là một buổi chiều buồn… Tôi ngồi lặng im bên bãi biển và hướng mắt nhìn xa xăm về một nơi nào đó. Dưới cái ánh nắng nhạt nhòa sắp vụt tắt lúc hoàng hôn tới, cái cảm giác buồn man mác lại xé nát tim tôi. Vì tôi nhớ anh, thật sự rất nhớ anh. Anh bước tới cuộc đời tôi một cách lặng lẽ và rồi cứ thế đi sâu vào tim tôi từ bao giờ ko biết. Tôi cùng anh trải qua một đoạn đường ko quá dài nhưng cũng có nhiều kỷ niệm ko thể nào quên được. Anh cho tôi cảm giác ấm áp những lúc nói chuyện cùng, vui có, buồn cũng có, miễn sao được tâm tình với anh là tôi cảm thấy nhẹ lòng. Vì là con gái nhưng mà, đôi lúc tôi cũng hờn giận, cũng ghen tuông tuông nhưng điều đó càng làm tôi yêu anh nhiều hơn.
Tiếng sóng du dương quá, rất êm, rất nhẹ như muốn nói cùng tôi vậy. Sóng lặng im rồi sóng cuộn trào, cứ thế từng đợt từng đợt đổ ập vào bờ, chạm lấy chân tôi. Phcửa ải chăng sóng hiểu được tôi đang nghĩ gì… Ừ thì nhớ, nhớ về cái người đấy của tôi, nhớ khuôn mặt đấy, nhớ nụ cười đấy, nhớ giọng nói đấy, nhớ lắm cơ. Nhưng phải làm sao đây, anh đấy cách tôi cả nghìn cây số, cái khoảng cách đáng sợ này luôn khiến tôi mỏi mệt và lẻ loi. Yêu xa là thế đấy, tôi biết chứ, nhưng rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi – anh đấy vẫn hay nói với tôi tương tự.
Đối với tôi, để tin tưởng một người thật sự khó khăn biết nhường nào lúc người đấy lại ko kế bên mình. Nghi ngờ rồi nghĩ ngợi lung tung, anh đang ở đâu? anh làm gì? anh đi với người nào? anh có đang nhớ tôi ko? Những câu hỏi đấy cứ dồn dập khiến tôi thất vọng, ko thể thở được, vì làm sao nhưng mà biết được câu trả lời xác thực. Từ ngày yêu anh, tôi yêu luôn cả cái màn hình máy tính, kì vọng tin nhắn từ người nào đó mỗi ngày dường như đã trở thành thói quen.
Ngày trước tiên gặp anh, tôi bồn chồn tới mức ko ngủ được, chỉ nằm đó và kì vọng tin nhắn rằng ”anh tới nơi rồi”. Tự cảm thấy xoa dịu vì sự kì vọng trong suốt 1 năm trời cuối cùng cũng đã được đền đáp, tôi chỉ muốn chạy tới bên anh ngay lúc đó, ôm anh thật chặt để thỏa lòng mong nhớ. 4h sáng, tôi ngủ dậy nhưng mà thật ra là tôi ko ngủ, tôi đếm từng giây từng phút, mong đợi tới khoảnh khắc được nhìn thấy gương mặt anh.
Cái ôm rồi cái chạm môi trước tiên khiến tôi ko thể nào quên được, nó ấm áp và ngọt ngào biết bao nhiêu. Được nằm trong vòng tay anh, cảm nhận hơi ấm từ anh, tôi hạnh phúc lắm! Nhưng sao thời kì thật ngắn ngủi, tôi chỉ mới gặp anh thôi nhưng mà, đã tới lúc chia tay anh rồi sao… Ngay cả ngày cuối cùng, tôi cũng ko dám gặp anh vì tôi sợ mình ko đủ dũng cảm để cho anh ra đi. Đau, thật sự rất đau, tôi đã khóc rất nhiều… Tôi tự hỏi: “Cớ gì định mệnh trớ trêu vậy? Không muốn cho chúng tôi ở cạnh nhau thì vì sao lại để chúng tôi gặp nhau?”. Phcửa ải chăng sự kì vọng chính là thử thách cho trái tim nhỏ nhỏ của tôi. Giờ đây chỉ còn tôi và biển, chẳng biết sau bao lâu nữa tôi mới lại được gặp anh tại nơi này, nhưng tôi chấp nhận kì vọng vì tình yêu này là thật sự.
Ngày qua ngày, biển vẫn vậy, vẫn xanh trong, vẫn lăn tăn những con sóng và tôi vẫn ở đây một mình, kì vọng, kì vọng và kì vọng,… đợi để được nhìn thấy khuôn mặt anh, được nhìn thấy nụ cười của anh, được ôm anh thêm một lần nữa.
Yêu đơn phương
Vừa mới đây, em từng tuyên bố hùng hồn rằng mình sẽ ko “đơn phương” bất kỳ người nào. Cái cảm giác đơn phương đấy, vừa buồn tủi vừa lẻ loi, em ko thích.
Em ko muốn tự mình cười, tự mình vui, tự mình nhen nhóm hi vọng. Rồi cũng tự mình dập tắt hi vọng nhưng mà mình đang nuôi dưỡng. Chỉ vì em “lỡ” đơn phương anh.
Kể ra thì đơn phương anh, gốc rễ cũng là lỗi của em. Vì em hay mộng tưởng, hay yếu mến, cũng dễ mềm lòng với người khác. Chắc vì đã lâu em ko bắt gặp được một người có thể làm em thoải mái nói chuyện, thoải mái cười vui và đùa nghịch.
Kể ra thì bảo là “đơn phương” thì hơi quá. Chắc là chỉ “say nắng”. Ừ anh, chỉ là say nắng thôi anh ạ.
Bạn bảo với em rằng: “Để mọi việc thuận theo ý trời”. Em ko thích. Kể ra thì có thể anh cho rằng em hỗn, nhưng rõ ràng là ý trời và ý của em chưa bao giờ trùng khớp nhau. Em có thể thành công trong nhiều việc, nhưng chuyện tình cảm thì lúc nào cũng long đong. Em khóc nhiều hơn cười, hạnh phúc ít hơn khổ đau. Vậy nên lần này, em sẽ tuân theo ý em. Bạn bảo em rằng nên để tình cảm của mình tăng trưởng tự nhiên. Đừng gò bó hay ép uổng chi tội nghiệp. “Ép dầu ép mỡ, chứ người nào nỡ ép duyên”. Anh nhỉ? Ừ thì em sẽ để xúc cảm của em tự nhiên nhất có thể…
Là để em say nắng anh vài ngày, vài giờ, hay chỉ vài phút của được.
Là cho em thả trôi xúc cảm của mình vài hôm thôi, cho nó rong ruổi thỏa thích, rồi nó sẽ tự trở lại.
Là cho em mộng mơ một tí nữa. Rồi thì ngày nay sẽ cũng là ngày nay, ko hơn ko kém.
Cảm giác thích một người nhưng mà ko cần lý do gì. Quả thật cũng rất thú vị.
Rõ ràng thì em biết trước kết quả của việc nếu có thích anh thì sự việc sẽ đi về đâu. Em biết hết. Xung quanh anh luôn có rất nhiều người. Còn em, chắc chỉ bằng hạt cát. Có cũng được, nhưng mà thiếu cũng ko sao. Cuộc sống vốn dĩ là vậy nhưng mà. Người thương nhiều hơn sẽ luôn nhận phần khổ hơn về mình.
Rồi mọi chuyện cũng sẽ qua. Em biết thế.
Rồi cơn say này cũng nhanh chóng qua đi.
Rồi anh và em cũng sẽ là anh em tốt, hay ít nhất ra cũng là bạn tốt.
Rồi sẽ có ngày nhớ lại… Em sẽ mỉm cười, vì đã có lúc em quý anh… hơn cả một người bạn.
Nếu anh đọc được những dòng này. Em tin rằng anh sẽ ko biết, người em thích đơn phương – chính là anh!
Người con gái tôi yêu
Người con gái của tôi, em ko yêu tôi. Người đàn ông em yêu là một cậu nhỏ bằng tuổi, cậu nhỏ hay ho nhưng mà mỗi lần nhắc tên mắt em lại hấp háy cười.
Xúc cảm đầu đời của em vẹn nguyên tinh khôi và trong sạch như giọt sương sớm đọng trên cành lá. Em của tôi mộng mơ là thế, và có nhẽ tình yêu của em cũng được vẽ nên bởi sắc màu ngọt ngào, ko chút nghi ngờ. Em tôi yêu-tôi ko biết có nên gọi đó là tình yêu, bởi em còn ngô nghê lắm.
“Đi bên cậu đấy, em lo lắng, đôi bàn tay em cứ nắm chặt vào nhau, môi mấp máy chẳng thành lời…
Đi bên anh em ríu rít như con chim chích chào hè rực nắng…
Em dịu dàng, em nhẹ nhõm như làn sương sớm mỏng manh bên cậu đấy…
Còn bên anh, em trẻ em, em mít ướt, em dễ dàng bị tổn thương…
Em nói em thích mưa, mưa tẩy rửa những nỗi buồn trong em…
Em cũng nheo mắt cười rằng anh là nắng bên em, còn cậu đấy là gió thỏi từ trần em…
Nắng nhàn nhạt, lúc nào cũng bên em vỗ về…
Nhưng gió làm em khẽ cười những ngày gió đén, gió thật khó nắm bắt và em thấy gió có quá nhiều thứ hay ho…”
Đấy vậy nhưng mà… cơn gió đấy làm em tôi khóc nhiều quá, như những chiều mưa rinh rích mãi ko thôi. Tôi ko nhìn thấy em khóc, càng không thể tới bên em lúc này. Người con gái tôi yêu, em quá dỗi mỏng manh. Tình yêu đầu đời của em đẹp như ánh nắng mùa đông ấm áp, thứ ánh nắng “nhàn nhạt” nhưng lúc nào cũng đong đầy sự thanh khiết và trong sạch. Có chăng, có chăng đông quá lạnh giá, mưa quá lạnh giá khiến trái tim vốn dĩ mỏng manh của em bỗng co thắt vì ngột ngạt. Em tôi, em nhạy cảm, em hay suy tư, những điều từng làm em đặc trưng trong tôi nhưng sao giờ tôi ghét quá đỗi.
Tôi ghét đứa con gái nhạy cảm như em quá dễ bị tổn thương, ko có khả năng tự vệ.
Tôi ghét đứa con gái hay suy tư ngẫm ngợi như em dễ buồn, dễ bị tác động bởi thứ xúc cảm tiêu cực ko nên có.
Tôi ghét đứa con gái nhỏ nhỏ, gầy nhom hay khóc nhè như em, nước mắt của em làm tim tôi lạc nhịp. Một tí đau, một tí buồn, một tí ghen tuông, một tí hờn, và cái tình yêu vô vọng trong tôi…tất cả đang vây lấy tôi.
Tôi ghét cái mỏng manh nơi em khiến tôi lúc nào cũng muốn bảo vệ.
Tôi ghét người con gái của tôi như thế sao? Tôi có thể ghét em như thế sao?
Những lúc lòng em ngổn ngang nhiều suy nghĩ, em lại nhắn tin cho tôi. Có nhẽ điều đó đã trở thành thói quen của cô gái 17 tuổi đã-một-lần-bị-tổn-thương đấy. Em gọi điện thoại cho tôi mỗi lúc “bỗng dưng” em thấy buồn. Và rồi em sẽ hát cho tôi nghe một đoạn, một đoạn em thích nhưng lại khiến tim tôi đau buốt:
“Đã có lúc em ước phải chi đừng nên yêu anh
Để hôm nay em phải xa anh .. phải ôm nỗi nhớ
Người như mây gió phía cuối chân trời.
Nỡ quên đi mau những lời
Lời hứa sẽ mãi em ở trong tim đã quên rồi
Anh đã ko còn nhớ tới em…”
Tôi nghe tiếng em – người con gái nhỏ nhỏ của tôi-em đang khóc, nước mắt em đang rơi, ướt nhòe đôi mắt nâu trong trẻo tôi yêu, ướt đẫm đôi má hồng tôi thầm thương, và ướt cả con tim đang yêu ớt run lên nơi em. Và em cũng có nghe chăng tiếng con tim tôi đã lặng đi như thế nào…
Em bảo em ghét mưa, em ko còn yêu mưa nữa. Mưa làm em thấy quá lạnh lẽo, quá lẻ loi. Em đã từng xòe tay ngắm những giọt mưa nhảy nhót. Em đã từng đi trong mưa suốt trục đường từ trường về nhà cùng chiếc ô hồng màu nắng. Em đã từng kể cho tôi nghe về những cơn mưa rào ngày hạ, những cơn mưa bụi ngày thu và cả cái phân phất réo rắt của một chiều mưa mùa đông lôi cuốn em thế nào. Em của tôi, em tôi ghét mưa được sao? Em hòa mình vào mưa, nếm trải tất cả cái buốt lạnh len lỏi sâu thẳm từ những giọt vô tình lộp độp trên vai em, tóc em, trên đôi mắt đã sưng vì khóc quá nhiều. Nước mắt em rơi, nóng sốt, chảy dài trên đôi gò má đã trắng bệch vì lạnh. Đơn giản vì đi trong mưa, ko người nào thấy em khóc, ko người nào thấy nước mắt em, có chăng chỉ mình em đang cười chính mình, và có chăng cũng chỉ có mưa mới đang khóc cùng em. Em vẫn thế, cứng đầu ngang bướng tới đáng ghét.Không ít đêm em vội vùi sâu mình trong chiếc chăn dày, ko người nào thấy em khóc, ko người nào biết rằng em tôi đang nằm đó rấm rức khóc cho một chuyện tình đã qua. Em vẫn hay khiến người khác đau lòng vì mình như thế. Em tôi còn quá ngốc nghếch ở cái tuổi 17 lắm mộng mơ của em.
.